Cùng lúc đó, tại nhà họ Dương, Dương Đình Nguyên đang là tiêu điểm của cư dân mạng.
Các mặt báo tràn ngập tin tức và lượt tìm kiếm tên hắn tăng vọt trên internet.
Hắn tức giận đến mức đập nát điện thoại.
Diệp Chi bước đến nắm nhẹ tay hắn.
Cô ta nói,
- Anh Nguyên, đừng tức giận nữa.
Em đã cho người ngăn chặn tin tức rồi.
Nó không đáng để anh phải tức giận.
Chuyện quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách đối phó với Lưu Vĩnh Thụy và Tuệ Nhi.
Diệp Chi mặc chiếc váy ôm body màu đen, cổ khoét sâu để lộ đường cong quyến rũ, độ dài váy chỉ vừa đủ che mông vô cùng gợi cảm.
Dương Đình Nguyên tâm tình đang không tốt, cúi đầu nhìn Diệp Chi, đập vào mắt là khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết của cô ta, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, cơ thể nóng lên.
Hắn cần chỗ để xả.
Dương Đình Nguyên gục mặt vào cổ Diệp Chi, điên cuồng cắn m*t.
- Anh Nguyên...
Diệp Chi ngẩng đầu lên quyến rũ gọi tên hắn, ánh mắt mơ màng bày ra bộ dạng chủ động mời chào.
Dương Đình Nguyên đặt tay lên ngực cô ta, không ngừng xoa bóp, khiến cô ta rơi vào hoang lạc, liên tục r3n rỉ.
Cô ta nhanh chóng đưa tay c ởi thắt lưng cho Dương Đình Nguyên.
- Anh Nguyên, anh đang bị thương không nên dùng sức quá nhiều, em dùng miệng giúp anh nhé.
Gương mặt hắn đỏ bừng, đôi đồng tử đục ngầu ngồi trên sofa nhìn Diệp Chi đang nửa quỳ dưới chân.
Cô ta đang cố gắng hết sức để làm hài lòng anh.
Một cảm giác tê dại dâng lên đến đỉnh đầu.
Anh ta khẽ nheo mắt, vuốt tóc Diệp Chi.
- A Chi…
Cơn sướng dần tích tụ khiến Dương Đình Nguyên mờ mắt.
Khuôn mặt Diệp Chi đang ở ngay trước mặt anh.
Không biết vì sao đột nhiên biến thành một bộ mặt khác kiều diễm kiêu ngạo khác.
Là… Tuệ Nhi!
Dương Đình Nguyên nghĩ đến cái tên đó, lòng chợt nóng lên.
Anh trút giận lên người Diệp Chi.
Một lần rồi lại một lần nữa.
Liên tục.
Điên cuồng.
***
Khi Tuệ Nhi tỉnh dậy bầu trời bên ngoài đã tối mịt.
Tuệ Nhi vô thức định đưa tay xoa đầu, nhưng lại cảm giác hình như ai đó đang nắm tay cô rất chặt.
Theo quán tính cô nhìn xuống tay mình đang nằm trong tay một người đàn ông, lại nhìn từ tay dần dần lên bả vai, tiếp đến là khuôn mặt.
Cô kinh ngạc đến mức quai hàm cũng suýt rớt ra ngoài.
Là Lưu Vĩnh Thuỵ
Anh đang ngồi đầu dựa vào thành giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, không biết đã ngủ ở tư thế đó bao lâu rồi.
Tuệ Nhi vội rút tay ra khỏi tay anh.
Chỉ một động tác nhỏ mà cô đã đau điếng người.
Cô quay sang nhìn vết thương trên vai đã được băng bó gọn gàng sạch sẽ, đôi chân mày nhíu lại cố nhịn cơn đau.
Cơ thể này thực sự chịu đau rất kém.
Từ bé đến lớn, trải qua bao nhiêu lần thập tử nhất sinh để hoàn thành nhiệm vụ, đến khi chết đi cô cũng chưa từng được ai tình nguyện chữa trị vết thương cho cô.
Cuộc sống của cô chỉ có nhận và làm nhiệm vụ, cố gắng hoàn thành tất cả