Tuệ Nhi sững sờ.
Cô lườm Lưu Vĩnh Thuỵ, anh cũng nhướng mày nhìn lại cô.
Chiếc áo sơ mi của anh buông lơi quanh eo, để lộ những cơ bắp rắn chắn.
Làn da rám nắng cùng cơ bụng tám múi của anh nổi lên giữa lớp vải trắng, làm tôn thêm vẻ nam tính, cuốn hút của anh.
Rất đẹp trai.
Thực sự quá đẹp trai đi.
Tuệ Nhi nhìn anh thêm nửa phút, cằm muốn rớt ngoài ra luôn rồi.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười.
- Nhanh nào.
Cô kịp thời lấy lại liêm sỉ, nâng cằm lên, lau nước miếng, với tay lấy một chiếc nhíp.
Cô lấy tăm bông tẩm cồn để sát trùng cho anh.
Sau đó cô bôi thuốc và băng gạc lên người anh, tay không tự chủ sờ sờ một chút cơ bụng của anh.
Vết thương rất sâu, nhưng Lưu Vĩnh Thụy dường như không để ý chút nào.
Anh thậm chí còn không cau mày.
Tuy nhiên, sau khi nhìn vào kỹ thuật điêu luyện của cô, trong lòng anh nảy sinh một chút nghi ngờ.
Quả thực Tuệ Nhi này rất khác với Tuệ Nhi trong trí nhớ của anh lúc trước.
Cô dường như trở nên thông minh hơn, gan dạ hơn, cũng có phần quyến rũ, mê hoặc hơn.
Ngay cả ánh mắt, thần thái và khí chất của cô hiện tại cũng ở một cấp bậc khác, cao hơn nhiều so với một Tuệ Nhi độc ác và ngu xuẩn trước kia.
Tại sao chỉ trong mấy tiếng đồng hồ cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy?
Khi anh chưa kịp định hình thêm điều gì, anh đã cảm nhận được Tuệ Nhi đã xử lý vết thương cho anh xong vẫn còn luyến tiếc mà sờ s0ạng cơ bụng của anh một cách ngấu nghiến, còn không ngừng chép miệng.
- Chậc chậc...!Lưu tổng, không tồi nha...
Lưu Vĩnh Thụy không nói nên lời, khoé miệng giật giật.
Trên đời này có loại phụ nữ bá đạo như thế này sao?
Điện thoại Lưu Vĩnh Thuỵ có tiếng tin nhắn.
Là thư ký riêng của anh gửi đến.
Anh quay sang nói với Tuệ Nhi.
- Ngày mai đi dự tiệc Cocktail cùng anh.
Tuệ Nhi hơi sững sờ.
Cô ngẩng đầu lên, bộ dáng như một con mèo nhỏ, bàn tay vẫn đang vẽ lại từng đường nét trên múi bụng của anh, dụi trán vào cằm anh hỏi.
- Tại sao lại muốn em cùng đi?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn thấy môi mỏng mấp máy của cô, yết hầu khẽ động, cổ họng khô khốc.
- Tại sao lại hỏi như thế?
Tuệ Nhi vòng tay qua eo anh, tiếp tục quấn chiếc băng cuối cùng quanh người anh, trả lời.
- Trước đây anh chưa từng đưa em đến các buổi tiệc.
Hay nói đúng hơn là anh không muốn em đi với anh, anh không nhớ sao?
Hơi thở của cô phả xuống cơ bụng anh.
Lưu Vĩnh Thụy hai mắt tối sầm, nhéo cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
- Trước khác, bây giờ khác.
Từ giờ trở đi, anh sẽ dạy em cách trở thành một người yêu thực sự.
Tuệ Nhi nhìn anh chớp chớp mắt, sau đó lại xị mặt cũng không nói thêm gì.
Cô ghét nhất những bữa tiệc như thế này.
Cô phải đứng đó với ly rượu trên tay, mỉm cười giả tạo mỗi khi nhìn thấy bất