Dương Đình Nguyên nhoài người về phía sofa, ôm lấy chân Tuệ Nhi, âu yếm nói.
- A Nhi, thật ra anh vẫn rất yêu em, anh rất nhớ em.
Trở về với anh nhé!
Diệp Chi thấy Dương Đình Nguyên không biết xấu hổ mà ôm Tuệ Nhi, cô tức giận đến méo cả mặt.
Tuy nhiên, Tuệ Nhi quả nhiên vẫn còn giá trị lợi dụng.
Hiện tại kéo Tuệ Nhi trở về phía Đình Nguyên thì cũng dễ dàng để cô hành động hơn.
Ở đây là địa bàn của Lưu Vĩnh Thuỵ, cô có muốn làm gì cũng khó mà ra tay được.
Diệp Chi giả vờ buồn buồn đến bên Tuệ Nhi nói.
- A Nhi, em biết là chị làm vậy đều là cố ý chọc giận Anh Nguyên.
Chị đừng như vậy nữa.
Nếu chị muốn, em sẽ rời đi.
Chị hãy đồng ý trở về với anh Nguyên nhé!
Tuệ Nhi bất ngờ với màn phu xướng phụ tuỳ của cặp đôi nam nữ chính này.
Đầu cô hơi choáng váng.
Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, không kiểm soát được.
Cảm giác này là gì đây?
Vốn dĩ cô muốn đẩy Dương Đình Nguyên ra, giáng cho hắn ta một bạt tai để hắn tỉnh mộng.
Nhưng giống như có một thứ gì đó đang điều khiển cơ thể cô, khiến cô cứ ngồi im, không thể phản kháng được.
Tuệ Nhi hơi sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy?
Đây chẳng lẽ là cảm xúc của nguyên chủ.
Nó vẫn còn trong cơ thể cô sao? Xem ra nguyên chủ Tuệ Nhi thực sự yêu Dương Đình Nguyên rất sâu nặng.
Lưu Vĩnh Thụy lúc này đang đứng bên trong quầy bar mini phía sau sofa Tuệ Nhi đang ngồi.
Liếc thấy Dương Đình Nguyên quỳ rạp ôm chân Tuệ Nhi, nhưng cô tuyệt nhiên không hề kháng cự.
Vì cô ngồi quay lưng về phía anh nên anh không nhìn ra được biểu cảm của cô lúc này là gì.
Bàn tay cầm ly rượu của anh đột nhiên siết chặt hơn.
Ánh mắt cũng trở nên thâm trầm, nhưng anh không có hành động gì cả.
Anh muốn nhìn biểu hiện của cô.
Về phần Dương Đình Nguyên, khi hắn thấy Tuệ Nhi không có ý cự tuyệt cái ôm của hắn, trong lòng hắn mừng thầm.
Đàn bà thì mãi là đàn bà.
Đã yêu rồi thì ai cũng mù quáng như nhau cả thôi.
Một vài câu mật ngọt lại ngã vào lòng mình ngay ấy mà.
Vờ vịt gì được nữa.
- A Nhi, em vẫn còn yêu anh đúng không? Anh biết mà...A Nhi...
Vừa nói, hắn vừa rướn người lên ôm lấy mặt Tuệ Nhi, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang hé mở của cô.
Hắn định hôn lên cánh môi của cô một cái.
Bên kia, Lưu Vĩnh Thụy mặc dù không có hành động gì nhưng các ngón tay thon dài cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, lòng anh bây giờ đang nóng như núi lửa.
Anh muốn xông tới đấm vào bộ mặt vô sỉ kia vài nắm đấm trước khi hắn chạm môi vào Tuệ Nhi.
Nhưng anh chưa kịp có động thái gì thì bên này, Tuệ Nhi mở bừng mắt, cô buộc mình phải thoát ra khỏi cảm xúc của nguyên chủ.
Ánh mắt dần lấy lại được tinh thần, một chút nguy hiểm thoáng qua và...
"Chátttt"
Một cái tát vang lên trong không khí.
Dương Đình Nguyên ngã văng ra nền đất, khoé môi rỉ máu, khuôn mặt rõ ràng là đã biến dạng.
Một bên má in đỏ năm dấu tay của Tuệ Nhi.
Cái tát này là cô dùng hết sức bình sinh để đánh Dương Đình Nguyên, vì để cô có thể có đủ sức thoát ra cảm xúc của nguyên chủ và cũng vì cô quá ghê tởm con người Dương Đình Nguyên nên dùng hết sức mạnh vào cái tát này.
Hắn ta dường như đã tự đẩy xa mình ra