Diệp Chi cuối cùng cũng lôi được Dương Đình Nguyên lên xe.
Cô ta thở hổn hển vì kiệt sức.
- Tuệ Nhi, Tuệ Nhi…
Dương Đình Nguyên cứ lầm bầm một mình.
Mặt Diệp Chi sa sầm.
Cô ta tức muốn nôn ra máu, nhưng cố gắng kìm lại, giả vờ buồn bã.
- Anh Nguyên, anh không còn yêu em nữa sao? Anh yêu Tuệ Nhi thật à?
Dương Đình Nguyên đang trong cơn say, khi nghe Diệp Chi nói, hắn ta giật mình, như người vừa tỉnh mộng, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, tìm từ ngữ chống chế.
- Cô ta xứng sao? Em nghĩ con đi3m đó xứng với tôi sao? Không thể nào? Đây chỉ là cuộc so tài của tôi và Lưu Vĩnh Thuỵ mà thôi.
Cuộc so tài giữa hai thằng đàn ông.
Phải! Dương Đình Nguyên chỉ xem Tuệ Nhi là một con chốt thí.
Hắn chắc chắn không thể nào có tình cảm với con cờ của mình được.
Từ nãy đến giờ là hắn diễn.
Đúng, chỉ là diễn.
Chẳng qua là hắn diễn quá nhập tâm thôi.
- Thật không?
Diệp Chi rưng rưng nước mắt, uỷ khuất hỏi.
- Đồ ngốc, anh đã bao giờ nói dối em chưa?
Dương Đình Nguyên dịu dàng xoa đầu Diệp Chi, bỗng nhiên hình ảnh Tuệ Nhi lại xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của cô.
"Tốt lắm Tuệ Nhi, cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi rồi.
Tôi thề rằng một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ có được cô.
Lúc đó, tôi sẽ tùy ý hành hạ cô, rửa nỗi nhục ngày hôm nay tôi đã chịu."
***
Biệt thự Lưu gia.
Sau khi Tuệ Nhi đuổi được Dương Đình Nguyên đi, cô uể oải ngồi xuống sofa.
Lưu Vĩnh Thụy vẫy tay với quản gia và người hầu.
Tất cả hiểu ý lui ra khỏi phòng khách, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Anh đi tới vươn đôi tay ra, lập tức trói Tuệ Nhi lại trong lòng.
- Em làm sao thế?
Không để Tuệ Nhi kịp trả lời, Lưu Vĩnh Thuỵ đã cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Khoảnh khắc Tuệ Nhi bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của anh, cả người cô không tự chủ được muốn rụt người về.
Nhưng tay anh đã đặt sau gáy giữ chặt cô lại.
Anh m*t mạnh môi cô.
Lưỡi anh không cho phép cô từ chối anh, cạy răng cô ra và bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô.
Tuệ Nhi lập tức mềm nhũn ra, hơi thở trở nên nặng nề.
Cô cảm thấy rằng bàn tay to lớn của người đàn ông đã di chuyển xuống xung quanh ngực cô, xoa bóp nó nhanh dần như đang trêu đùa.
Người cô không khỏi run lên.
- Ưm… Đừng…
Kỹ thuật hôn và k1ch thích đối phương của Lưu Vĩnh Thụy cực tốt, giọng nói trầm ấm đầy bá đạo vang lên.
- Em cảm thấy thế nào? Có thích không? Hắn ta đã từng hôn em như thế này chưa? Tôi với hắn, kỹ thuật của ai tốt hơn?
Đầu óc Tuệ Nhi trở nên mụ mị.
- Trả lời tôi.
Lưu Vĩnh Thuỵ thiếu kiên nhẫn nhắc nhở.
Tuệ Nhi khuôn mặt đỏ bừng.
Cô buộc mình phải thỏa hiệp một lần.
Nói ra điều ác ma muốn nghe nhất chính là...!
- Anh… là...!tuyệt nhất…
Lưu Vĩnh Thuỵ mỉm cười hài lòng.
- Tôi biết mà.
Anh cắn nhẹ vào môi cô, cuối cùng cũng buông tha cho cô.
Anh thả cô ra, vô cùng