Lưu Vĩnh Thụy mất cảnh giác bị Tuệ Nhi đè trên giường.
Hai người đổi vị trí cho nhau.
Khoé mi Tuệ Nhi khẽ chớp, cô nhìn xuống Lưu Vĩnh Thụy.
Góc độ này nhìn anh không tệ nha.
Dù có là ma-nơ-canh thì vẫn có cảm giác anh là một con ma-nơ-canh loại 1, là loại đỉnh nhất, đẹp trai nhất.
Lưu Vĩnh Thụy tuy tính tình xấu xa nhưng dung mạo lại vô cùng tốt.
Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc, khí chất lạnh lùng và xa cách khiến anh ta trông giống như một quý tộc sống trong cung điện ngày xưa vậy.
Tuệ Nhi đưa tay mân mê khuôn mặt anh.
Sau đó cô di chuyển bàn tay của mình xuống cơ thể cân đối hoàn hảo của anh.
Động tác của ngón tay cô khiến sắc mặt Lưu Vĩnh Thụy càng trở nên hung ác.
- Em có biết là em đang đùa với lửa không?
Ngược lại với sự nhộn nhạo trong người Lưu Vĩnh Thuỵ, Tuệ Nhi lại trông rất bình tĩnh.
Cô vẫn tiếp tục việc của mình, trêu đùa từng đường nét trên khuôn ngực của anh.
Anh có chút không hài lòng với biểu hiện quá bình tĩnh của cô.
Anh muốn vùng lên trấn áp cô.
Thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô bất ngờ cưỡng hôn.
- Chỉ là một hình nhân mà muốn kiểm soát tôi trên giường sao? Thật sự quá coi thường Tuệ Nhi này rồi.
Trong mọi trường hợp, tôi luôn là người làm chủ tình thế.
Nhớ cho kỹ.
Tuệ Nhi chủ động hôn Lưu Vĩnh Thuỵ, sự non nớt trong nụ hôn của cô không phải giả tạo, là cô chưa từng có kinh nghiệm thực hành thật.
Cô vì nghĩ anh là hình nhân nên muốn trải nghiệm cảm giác thân mật này.
Nhưng cô lại không biết được, sự vụng về của cô lại khiến tim anh lỗi đi mấy nhịp.
Mặc dù anh không biết cô đang nói về cái gì, nhưng sự khiêu khích của cô khiến anh dần mất đi kiểm soát.
Anh ghì chặt lấy cô, môi lưỡi hai người m*t chặt lấy nhau, triền miên không muốn rời dù chỉ một chút.
Đột nhiên Lưu Vĩnh Thuỵ rên lên một tiếng.
"Hừ..."
Đó là âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng, anh đang kìm chế cơn đau.
Tuệ Nhi sửng sốt.
Cô nhận ra rằng mình đã vô tình dùng toàn bộ cơ thể đè lên vết thương trên bụng anh.
Mặc dù vẻ mặt Lưu Vĩnh Thuỵ không biểu hiện sự đau đớn gì nhưng những phản ứng căng thẳng từ cơ bắp của anh cho cô biết anh đang rất đau.
Cô ngay lập tức xuống khỏi người anh, cau mày khi nhìn vết thương trên bụng anh.
Lúc này chiếc khăn tắm đã trễ xuống một tí để lộ ra vùng băng bó phía bên trái bụng.
Dù đã được băng bó đàng hoàng, nhưng việc vận động với cường độ mạnh chắc chắn sẽ khiến vết thương bị hở ra.
Cô quyết định rộng lượng tha cho anh lần này.
- Dừng lại thôi...!Vết thương của anh còn chưa lành.
Lưu Vĩnh Thụy không biết nói sao.
Khi thấy cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, rồi lại bình tĩnh chỉnh lại quần áo, anh cúi đầu che giấu cảm xúc kỳ lạ trong mắt.
Lưu Vĩnh Thụy lấy đồ ngủ nhanh chóng mặc vào rồi quay lại nhìn cô với đôi mắt đen như mực.
Chợt nhớ