Trong ảnh, Quách Bưu máu me đầy mặt đang bị người của Dương Đình Nguyên đạp vào người.
Bên cạnh anh ta là một nhóm người lạ mặt mà cô không quen biết.
Bức ảnh được chụp bên một con đường núi.
Có hàng chục chiếc xe đua đậu bên cạnh giống như chuẩn bị cho một cuộc đua.
Một tin nhắn khác gửi đến, vẫn là từ số điện thoại của Dương Đình Nguyên.
- Tuệ Nhi, người của em đang ở trong tay tôi.
Nghe cho rõ, nếu như em không đến đây, thì nó sẽ bị ném xuống vực.
Nên nhớ, chỉ cần một mình em đến, không được có thêm bất cứ ai, bằng không...!đừng trách tôi vô tình.
Ở đây là con đường núi phía Bắc thành phố.
Nhanh nhé, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.
Tuệ Nhi mặt không đổi sắc cất điện thoại.
Cô lập tức về phòng, chọn một bộ quần áo da, màu đen bó sát người để thuận tiện cho việc vận động.
Sau đó lên mô tô rời khỏi biệt thự Lưu gia.
Lưu Vĩnh Thụy đứng ngoài ban công nhìn cô rời đi.
Đôi mắt anh tràn ngập sự lạnh lùng.
Anh nhìn rõ người gửi tin nhắn cho cô là Dương Đình Nguyên.
***
Tuệ Nhi đến đường núi phía bắc thành phố.
Nơi của Dương Đình Nguyên và đồng bọn đang đứng rất dễ tìm.
Đèn pha của hàng chục chiếc xe đua chiếu sáng nơi này như thể đang là ban ngày, và tiếng gầm rú của động cơ vang vọng khắp cả thung lũng.
Cô đi tới, liếc nhìn Quách Bưu đang nằm trên mặt đất.
Cô lạnh lùng nhìn Dương Đình Nguyên nói.
- Tôi đến rồi, thả Quách Bưu ra.
Một đám người xung quanh Dương Đình Nguyên ồ lên chế giễu.
- Ồ...con nhóc này khí phách nhỉ!!
- Trông cũng được đấy, hợp gu anh.
- Mày nhắm mày ăn được nó không? Trông khá chua chát đó.
...
Tuệ Nhi lạnh lùng nghe bọn họ chế nhạo cô.
Cô mất kiên nhẫn nói.
- Dương Đình Nguyên, anh muốn gì? Thả Quách Bưu ra.
Dương Đình Nguyên định nói chỉ cần Tuệ Nhi thuần phục, trở về bên hắn thì hắn sẽ thả người.
Thế nhưng, lời vừa đến miệng, hắn đột nhiên ngừng lại.
Không, nếu chỉ có thế này thì quá nhàm chán.
Dương Đình Nguyên nhìn chiếc xe đua bên cạnh, bất giác mỉm cười.
Hắn nghĩ ra một ý tưởng.
- Thả người luôn thì lại quá dễ dàng cho em rồi.
Chúng ta sẽ chơi một trò chơi thật thú vị nhé.
Trong số những người có mặt ở đây, em chọn ra một người làm đối thủ đua xe.
Nếu thắng, em có thể mang Quách Bưu đi, nếu thua...
Hắn ngừng lại một chút, ra vẻ nguy hiểm vừa chỉ ngón tay về phía cô, sau đó đến Quách Bưu vừa nói.
- Cả em và hắn, đều phải nghe lời tôi.
Em thấy thế nào?
Khi hắn vừa nói xong, một giọng cười vang lên phía sau hắn.
Một tên tóc vàng cao to đang ngồi trên chiếc mô tô phân khối lớn cười cợt.
- Dương thiếu gia, nhìn cô em này liễu yếu đào tơ như vậy, anh muốn cô ta đua đường đèo khác nào muốn lấy mạng cô ta.
Đừng phí của giời như thế chứ Dương thiếu gia.
Những người khác nghe vậy cũng cười to.
Dương Đình Nguyên nhếch môi.
Hắn biết rất rõ với thực lực của Tuệ Nhi, cô sẽ không thể thắng nổi bất kỳ ai ở đây.
Bởi vì những người ở đây, nhắm mắt chọn đại một người cũng là một tay đua cừ khôi, khó mà bì nổi.
Tuy vậy, hắn muốn cô đứng bên bờ