Tên nam chính này tính khí thất thường, cô không tìm thấy hắn có điểm gì tốt.
Chẳng hiểu sao nguyên chủ mù quáng toàn tâm toàn ý làm việc cho hắn như vậy chứ.
Biên kịch thật đúng là máu chó mà.
Lưu Vĩnh Thụy thờ ơ nhìn từng hành động của Tuệ Nhi.
Anh cứ có cảm giác như thể cô ấy đã thay đổi thành một người khác vậy.
Cô đã tự tin hơn trước, không còn sợ hãi hay rụt rè khi đối diện với anh nữa.
Đột nhiên lại rất ngoan ngoãn, mỗi một câu nói đều như để lấy lòng anh.
Có điều...cô như thế này anh lại thấy thú vị, còn có thêm phần quyến rũ hơn trước rất nhiều.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự không lừa gạt anh? Hay cô đã từ bỏ Dương Đình Nguyên rồi? Hoặc là có ý đồ gì khác để một lần nữa chiếm lại lòng tin của anh?
Dương Đình Nguyên nghiến răng quyết định không nói với Tuệ Nhi nữa.
Hắn quay sang Lưu Vĩnh Thụy, giọng không tình nguyện nói.
- Dù sao thì Tuệ Nhi cũng là người phụ nữ của anh.
Chắc chắn anh cũng không muốn cô ấy ngồi tù mà, đúng không? Bây giờ anh muốn gì cứ nói, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện báo cảnh sát.
Mặc dù sự việc hắn ta ăn cắp hồ sơ mời thầu đã được phát trực tiếp, nhưng cũng dễ để làm nó lắng xuống và cho vào quên lãng.
Còn việc báo cảnh sát, hậu quả có khi còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Nhưng vì sỉ diện, để níu lại một chút mặt mũi hắn vờ đưa ra thương lượng với Lưu Vĩnh Thuỵ.
Trái ngược với thái độ khẩn trương của Dương Đình Nguyên, Lưu Vĩnh Thuỵ rất nhàn nhã đưa tay nghịch nghịch những sợi tóc xoã trên vai của Tuệ Nhi.
- Giám đốc Dương, hình như anh không biết rằng A Nhi đã vô tình đâm trúng tôi khi cô ấy lấy trộm tài liệu.
Toàn thân Tuệ Nhi cứng đờ.
Dương Đình Nguyên cũng trợn mắt không tin hỏi lại.
- Không thể nào.
Hắn không ngờ được Lưu Vĩnh Thuỵ lại bị Tuệ Nhi đâm.
Trông anh ta không giống người đang bị thương chút nào.
Lưu Vĩnh Thụy một tay ôm lấy eo Tuệ Nhi kéo cô dính sát vào người mình, hai má chạm nhau nhìn theo bàn tay còn lại nắm lấy cổ tay đang cầm dao găm của cô từ từ chỉ về phía bụng Dương Đình Nguyên.
- Em yêu, hay là em cũng đâm hắn một nhát chỗ này rồi chúng ta sẽ thả hắn đi, được không?
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng như nước, nghe qua giống như một câu nói đùa giữa hai vợ chồng.
Tuy nhiên, những người có mặt không ai nghĩ rằng anh ta đang đùa.
Dương Đình Nguyên là hét lên.
- Lưu Vĩnh Thụy, anh đừng có mà quá đáng.
Tôi thấy anh hoàn toàn không bị tổn thương gì.
Mà cho dù có bị thương đi nữa thì người anh cần trả thù là Tuệ Nhi, tại sao lại nhắm vào tôi?
Lưu Vĩnh Thụy dường như không nghe thấy lời của Dương Đình Nguyên.
Hắn nhẹ nhàng sờ lên mặt Tuệ Nhi, hỏi.
- Em làm được không?
Anh muốn xem xem rốt cuộc là cô có lừa gạt anh hay không? Nếu có thì lừa anh lúc nào? Ngay từ lúc đầu cố gắng tiếp cận anh, làm người tình của anh hay là ngay lúc này? Anh cần cô chứng minh lòng trung thành của cô đối với anh.
Tuệ Nhi hơi bất ngờ đối với đề nghị của Lưu Vĩnh Thuỵ.
Nhưng cô đủ thông minh để hiểu được anh là đang thử thách lòng trung thành của cô.
Đây coi như là bước cuối cùng để lấy lại được lòng tin của tên ác ma này.
Cô không mất