Amy lúc này sắc mặt nhăn nhó như bị táo bón.
Lưu Vĩnh Thuỵ ở một bên, nghe được những gì Tuệ Nhi nói liền nhìn chằm chằm vào cô.
Sau đó quay sang Amy, lời nói mang ý tứ cảnh cáo.
- Cô đã nghe thấy những gì cô ấy nói không? Nếu không làm được thì để trợ lý Lâm đến phòng thiết kế thay cô hoàn thành công việc.
Cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Mọi người đang bất mãn về Amy, lúc này nghe Lưu Vĩnh Thuỵ nói thì ai cũng gật đầu đồng ý.
- Lưu tổng nói đúng.
Cô Amy là Phó giám đốc nhưng trình độ thì còn không bằng trợ lý Lâm.
- Đúng rồi.
Tôi thấy tốt nhất là giao cho trợ lý Lâm thiết kế, có lẽ tiến độ sẽ nhanh hơn.
Amy chưa bao giờ bị chế giễu như thế này.
Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt mày méo xệch, có lẽ là cô ta uất lắm nhưng vẫn phải nhẹ giọng "vâng dạ" rồi "cáo lui".
Khi quay lại phòng thiết kế, cô ta ném bản thảo trước mặt mọi người trong phòng lớn tiếng mắng mỏ.
- Các người là lũ ăn hại.
Hai ngày rồi mà còn không thể tạo ra một bảng thiết kế cho tử tế, làm cho tôi phải xấu mặt với mọi người trong công ty.
Nhanh chóng làm lại cho tôi.
Nếu không thể tạo ra một bảng thiết kế cho đàng hoàng, thì đừng mơ đến tiền thưởng cuối năm.
Mọi người nghe được lời này, sắc mặt đều thay đổi.
Tiền thưởng cuối năm của Lưu thị đối với mỗi người ở đây đều là số tiền không nhỏ...!Con người ta đi làm cả năm, tiền thưởng cuối năm cũng coi như là một nguồn động lực để họ dày công cống hiến cho công ty...!đâu phải muốn cắt là cắt dễ dàng như vậy được.
Một người trong số họ phẫn nộ nói.
- Nhưng Phó giám đốc, chính cô là người yêu cầu chúng tôi làm như thế.
Chúng tôi chỉ là làm theo phân phó của cô thôi.
Bây giờ xảy ra chuyện, cô không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng tôi được.
- Đúng vậy, đây đều là ý tưởng của cô.
Một người vừa nói ra, nhiều người liền theo đó mà bày tỏ sự phẫn nộ.
Amy tức giận đến mặt mày xanh mét.
- Im đi.
Bây giờ tôi yêu cầu các người làm lại một bản thiết kế hoàn chỉnh cho tôi ngay lập tức.
Này anh kia...không nghe thấy tôi nói à.
Bắt đầu làm đi.
Cô ta gầm lên, ngang tàng quát mắng một người đang đi lấy nước để uống, sau đó hầm hầm rời đi, trước khi đi còn không quên đóng rầm cửa một cái thể hiện sự tức giận của mình.
Càng nghĩ càng tức, cô ta liền đến văn phòng của Lưu Tư Thần lao vào vòng tay anh ta mà thổn thức.
- Tư Thần, nếu anh không đứng ra bảo vệ em...em sẽ bị bọn họ bắt nạt đến chết mất.
Lưu Tư Thần đã biết chuyện vừa xảy ra, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
- Sao vậy? Ai đã làm cho Amy của anh tức giận như vậy?
Amy nghiến răng nghiến lợi nói.
- Là con khốn Tuệ Nhi đó anh.
Cô ta vì ghét em nên đem các bản thiết kế của em ra chỉ trích trước mặt rất nhiều người.
Khiến họ nghĩ tiến độ công việc bị chậm lại toàn bộ lỗi là do em.
Em thật sự đã cố gắng lắm rồi mà...!hic..hic..
Lưu Tư Thần nghe thế thì muốn vỗ tay cười lớn.
Nhưng hắn ta nén sự vui mừng lại, vỗ vỗ lưng Amy an ủi.
- Thôi nín đi, ngoan anh thương.
Anh biết là em đã phải chịu nhiều uất ức.
Bây giờ anh sẽ đến đó đòi lại công bằng cho em.
Được chưa?
Sắc mặt Amy liền tươi tỉnh hẳn, nước mắt cũng biến thành nụ cười mừng rỡ.
Cô ta liên tục hôn Lưu Tư Thần để cám ơn.
Sau đó quay về phòng làm việc của mình chờ tin tốt của hắn.
Lưu Tư Thần nhìn dáng vẻ ngúng nguẩy của Amy thì nhếch môi cười nửa miệng, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Vừa bước vào phòng, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Tuệ Nhi, muốn nhân cơ hội này tống cổ Tuệ Nhi ra khỏi Lưu thị.
- Vĩnh Thuỵ, tôi nghe nói có người cố ý kén chọn bản thiết kế làm gián đoạn công việc.
Chuyện này tuyệt đối không nên để xảy ra trong nội bộ công ty chúng ta.
Lưu Vĩnh