Khi hai người quay lại hội trường, thì nghe được thông báo.
- Xin thông báo với các vị...!Theo ý muốn của ngài thị trưởng của chúng tôi, thì khu phố cũ trong dự án sẽ được phá bỏ để xây thư viện...
Những người trong nhóm thiết kế của Lưu thị nghe thấy điều này thì vô cùng lo lắng.
- Ôi, thế thì xong rồi.
Bản thiết kế của chúng ta là giữ lại khu nhà ấy...
- Sao không giữ lại chứ? Sao lại phá bỏ đi để làm thư viện? Thư viện có thể được xây ở một mảnh đất khác mà.
Bản thiết kế của chúng ta là dựa trên ý kiến người dân.
Họ không tôn trọng dân cư ở đó sao?
Diệp Chi vừa đến kịp lúc nghe được thông tin này.
Hai mắt cô ta sáng lên, quay sang Dương Đình Nguyên, cô ta không giấu được sự kích động hai tay bám vào cánh tay của hắn nói khẽ.
- Anh Nguyên, lần này chúng ta thắng chắc rồi.
Dương Đình Nguyên nghe xong thì vui mừng ra mặt.
Nếu bản thiết kế của Lưu thị đúng là giữ lại khu nhà cũ đó...thì hiện tại khả năng thắng thầu của hắn là rất cao.
Hắn không tự chủ được, liếc nhìn bọn người Tuệ Nhi, nở một nụ cười đắc thắng.
- Lưu tổng, kết quả sắp được công bố rồi.
Không biết Lưu tổng có cảm thấy lo lắng không nhỉ?
Lưu Vĩnh Thụy sắc mặt không có biểu cảm gì.
Tuệ Nhi thì không nhịn được, liền lên tiếng đáp trả.
- Lưu tổng của chúng tôi không hèn mọn giống như một số người đâu.
Chỉ biết dựa dẫm và chơi trò đâm sau lưng người khác.
Nghĩ mình tài giỏi lắm sao.
Dương Đình Nguyên tức giận chỉ mặt Tuệ Nhi nói.
- Tôi đâm sau lưng ai? Khi nào? Cô có bằng chứng không?
- Tôi không có nói anh.
Có tật giật mình à?
Dương Đình Nguyên đang định tiếp tục đấu khẩu thì toàn bộ ban tổ chức đều đứng dậy, chuẩn bị công bố kết quả cuối cùng.
- Sau thời gian kiểm tra tiềm lực, xem xét mức độ khả thi, và bàn bạc lỹ lưỡng về những dự án mà các vị đã gửi đến.
Chúng tôi xin công bố kết quả cuối cùng...
Ngay lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra.
Một giọng nói già nua vang lên.
- Đợi đã
Mọi người đồng loạt quay về phía cánh cửa.
Họ thấy một người đàn ông trung niên, tay dìu một bà lão có gương mặt hiền từ phúc hậu đang từ bên ngoài bước vào.
Ngay khi nhìn thấy bà lão, tim Tuệ Nhi bỗng nhiên giật thót một cái.
Đây không phải là bà lão lần trước cô gặp khi đi khảo sát sao? Tại sao bà ấy lại đến đây?
Thị trưởng Hạ nhìn người đi vào, ông ta nhíu mày, sau đó lớn tiếng hỏi.
- Bà là ai? Làm sao bà vào được đây?
Bà lão không trả lời câu hỏi của thị trưởng Hạ mà trực tiếp cầm một tờ giấy từ người bên cạnh giơ lên, tuyên bố với những người ngồi trên bục kia.
- Khu nhà cũ ở trung tâm thành phố đã được nhà nước công nhận là khu di tích lịch sử văn hóa.
Các người không được phép phá bỏ.
Bà lão tuy tuổi đã cao, nhưng lời nói lại vô cùng chắc chắn và kiên nghị.
Tiếng tim đập thình thịch vang lên trong lồng ngực của Tuệ Nhi.
"Không phải chứ?! Chẳng lẽ bà lão mà cô vô tình cứu lại là đại nhân vật nào đó sao?"
Hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng xào xáo.
- Bà lão này có lai lịch như thế nào? Bà ấy đem giấy chứng nhận đến.
chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường.
- Chẳng lẽ bà ấy là người của chính phủ sao?
- Không phải đâu, bà ấy già quá rồi...
Thị trưởng Hạ bị bác bỏ ý kiến thì cảm thấy xấu hổ.
Ông ta lớn giọng nói.
- Bà lão, bà không được quyền vào đây ăn nói lung tung đâu.
Bảo vệ đâu? Mau vào đưa bà lão này ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ nghe lệnh liền tiến tới yêu cầu bà lão rời đi.
Tuệ Nhi thấy thế liền đứng dậy, muốn đến gần bảo vệ bà lão.
Nhưng khi cô còn chưa kịp làm gì thì một người nữa từ bên ngoài bước vào.
Giọng nói uy lãnh vang lên.
- Thị trưởng Hạ, anh có phần hơi nóng nảy rồi đó.
Người này cao lắm thì cũng chỉ tầm ba mấy - bốn mươi tuổi.
Khuôn mặt thẳng thắng, cương nghị.
- Đây không phải là bộ trưởng Đường của cục Quy hoạch Đô thị và Nông thôn sao? Tôi đã nhìn thấy anh ấy trên ti vi.
- Thật thế á? Nhưng sao hôm nay anh ấy lại có mặt ở đây? Anh ấy với bà lão kia liệu có liên quan gì đến nhau không?
Những người ở đây, ngay lúc này mỗi người có một sắc thái biểu cảm khác nhau.
Thị trưởng Hạ ngay khi thấy rõ mặt người vừa bước vào, ông ta sốc đến mức không nói được lời nào.
Tuệ Nhi sau ngạc nhiên thì tỏ ra thích thú với tình hình hiện tại.
Lưu Vĩnh Thụy thì nhìn sắc mặt của Tuệ Nhi rồi suy nghĩ.
Dương Đình Nguyên thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Hắn ta không cần biết người đến là thị trưởng hay bộ trưởng gì.
Cái hắn