Lưu Vĩnh Thuỵ quay lại nhìn Tuệ Nhi...à...không đúng...cái anh đang nhìn là phần áo sơ mi bị ướt một chút nước dán chặt vào nửa ngực trên của cô..
ẩn ẩn có thể nhìn thấy nội y bên trong màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Tuệ Nhi nhìn theo ánh mắt của anh.
Ngay lập tức một tầng đỏ hồng hồng hiện lên trên hai gò má của cô.
Có lẽ lúc nãy giằng co với Amy bị hắt một ít nước lên người cô.
Lưu Vĩnh Thuỵ lấy khăn giấy trên bàn muốn giúp cô lau đi vết nước.
Nhưng khi anh vừa mới chạm vào, Tuệ Nhi như bị điện giật lập tức chộp lấy tay anh, bối rối nói.
- Em vào nhà vệ sinh xử lý một chút nhé!!
- Được, anh đưa em đi.
Ánh mắt anh nheo nheo lại nhìn cô cười tủm tỉm.
Tuệ Nhi thẹn quá liền kéo anh đi nhanh.
Lưu Vĩnh Thuỵ đứng bên ngoài đợi Tuệ Nhi.
Lúc cô đi ra lại thấy một cái chướng mắt xuất hiện bên cạnh anh.
Đó là Hạ Cảnh Thư, con gái của thị trưởng Hạ.
Người chủ trì cuộc đấu thầu hôm nay.
Hạ Cảnh Thư liếc thấy Tuệ Nhi đứng cách đó không xa, cô ta cũng không để tâm tới, hướng Lưu Vĩnh Thuỵ nói.
- Lưu tổng, thành thật mà nói với anh, bố em không muốn giữ lại khu nhà cũ kỹ kia đâu.
Nhưng em thấy trong bản thiết kế của anh, anh muốn bảo tồn những dãy nhà đó.
Lưu Vĩnh Thuỵ trên mặt không rõ là đang có biểu tình gì, nhưng giọng nói lại có chút mất kiên nhẫn.
- Cô Hạ có ý gì?
- Lưu tổng, anh đừng hiểu lầm.
Em thì có ý gì chứ.
Em chỉ muốn nhắc nhở anh rằng, bản thiết kế của anh có thể bị loại thôi.
Em...
Lời nói của cô ta nhỏ dần nhỏ dần, cô ta muốn rướn người kề vào tai Lưu Vĩnh Thuỵ, nhìn như sắp tiết lộ cho anh một bí mật.
Nhưng ngoặt nỗi chiều cao quá chênh lệch.
Anh không cúi xuống, cô ta cũng không có cách nào rướn người lên được tới tai anh.
Lại nói khi nhìn thấy hành động của cô ta, ánh mắt Lưu Vĩnh Thuỵ lạnh đi vài phần, không khí xung quanh cũng theo đó mà trở nên lạnh lẽo.
Hạ Cảnh Thư giật mình lùi lại một bước, không dám áp sát vào người anh nữa.
Nhưng cũng rất cố chấp nói cho hết ý của mình.
- Thật ra thì anh cũng có cơ hội.
Hôm trước em cũng đã nói với anh, ba em cũng muốn giao nó cho con rể tương lai...
Lời chưa dứt, Hạ Cảnh Thư đột nhiên cứng họng khi nhìn thấy Tuệ Nhi bước đến ôm eo Lưu Vĩnh Thuỵ, còn rất khoa trương đánh dấu một nụ hôn trên má anh khẳng định chủ quyền.
- Cô Hạ đây là đang khinh thường năng lực "Lưu tổng của tôi" sao? Anh ấy sẽ không bao giờ dùng cách hèn hạ như vậy để trèo lên đỉnh cao đâu.
Lưu Vĩnh Thuỵ lộ ra nụ cười sủng nịnh nhìn con mèo nhỏ của mình xù lông.
Bàn tay cũng rất phối hợp luồn qua eo nhỏ của cô, kéo cô dính sát vào người mình.
Lời nói đầy thâm thuý.
- Vẫn là em hiểu rõ khả năng của anh nhất.
Tuệ Nhi chớp chớp mắt nhìn anh, biểu cảm giống như là cảnh cáo.
Nhưng cũng nhanh trở lại bình thường.
Đáy mắt Hạ Cảnh Thư hiện lên tia ghen tị rõ mồn một.
Làm sao một người đàn ông hoàn hảo như Lưu Vĩnh Thuỵ lại có tình cảm với một con người thô lỗ như Tuệ Nhi chứ.
Cô ta thì có gì hơn cô? Vì sao anh lại không thèm liếc mắt đến cô dù chỉ là một lần.
Không phải đàn ông ở thành phố B này đều say đắm trước vẻ ngoài cùng khí chất của cô sao? Vì sao anh lại không nằm trong số đó chứ?
Hạ Cảnh Thư mặc dù trong lòng đang gào thét không cam lòng, nhưng lí trí bắt cô ta buộc phải nở một nụ cười thanh nhã.
- Cô Lâm, cô như vậy sẽ làm thanh danh của Lưu tổng trở nên xấu đi thôi.
Đàn ông thành công không nên bị ràng buộc bởi những mối tình nho nhỏ bên ngoài công việc kinh doanh của họ...
Ý của Hạ Cảnh Thư là muốn dằn mặt Tuệ Nhi, cô ta cho rằng Tuệ Nhi chỉ là một người tình làm ấm giường của Lưu Vĩnh Thuỵ mà thôi.
Anh chỉ là đang chơi bời với cô.
Chánh cung của anh phải là một người môn đăng hộ đối giống như cô ta, thì sự nghiệp của anh mới ngày càng phát triển.
- Tôi sẵn sàng bị cô