Buổi chiều sau khi học xong, mặt trời vừa mới lặn xuống, một đám bạn bè thức đêm của Lê Lạc liền xuất hiện, tin tức mới trong nhóm lại nổi lên không dứt.
Anh là một trong những thiếu gia có tiền nhất trong đám con nhà giàu đi du học ở đây, giọng điệu khi mọi người nói chuyện với anh, nói là dễ nghe thì gọi là khách sáo, nói khó nghe chút, thì là nịnh bợ.
Thực ra anh cũng không thích kiểu thái độ nâng anh lên tận trời cao này cho lắm, nhưng mà anh càng ghét cái kiểu lạnh lùng không để anh vào trong mắt kia của Đoạn Minh Dương hơn.
Con người là một loài động vật mang tính xã hội, vẫn luôn hi vọng chính mình được người khác công nhận.
Lê Lạc thu dọn xong đồ, bước ra bên ngoài phòng học tiện tay gửi một câu trong nhóm chat: [Tối nay các cậu đi đâu?], lập tức có một đống người trả lời anh.
[Tối nay Lê thiếu cũng rảnh? Bọn tôi còn chưa quyết định, hay là đi đua xe ở đoạn quốc lộ trên đèo?]
[Mấy ngày trước không phải là mới đua rồi sao, chơi cái khác đi, hội sở mới mở ở Ferald Boulevard các cậu đi chưa? Nghe nói là gái Tây chỗ đó rất được nha.]
[Chưa đi, mới mở sao? Về việc giữ bí mật có đáng tin không? Đừng để đến lúc đó lại để ba tôi vừa gọi điện cái là khai tôi ra rồi.]
[Vậy thì không rõ, tối nay chúng ta có thể đi thăm dò thử xem sao, Lê thiếu, cậu đi không?]
[Anh Lạc chắc chắn không đi rồi, gần đây không phải là đang bận theo đuổi tên phục vụ đó sao, ha ha ha.]
[Hả? Còn chưa theo đuổi được sao? Tôi còn tưởng là anh Lạc đã chơi chán rồi ấy chứ.]
Lê Lạc đang đi về phía bãi đỗ xe, trên ngón tay treo cái chìa khóa, thờ ơ mà xoay một vòng, trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại: "Chơi chán rồi, các cậu cứ bàn bạc trước, tối tôi có việc, làm xong thì sẽ đến tham gia với các cậu."
Bảy giờ quán bar mới mở cửa, bây giờ có khoảng ba tiếng rảnh rỗi, Lê Lạc không có chuyện gì làm, vốn dĩ định chạy xe ra ngoài hóng chút gió, nhưng mà khi đến bãi đỗ xe, anh đứng chần chừ trước chiếc xe Ferrari của mình một lát rồi lại đổi ý.
Dù sao thì cũng đang chán, không bằng là đi bộ đi, còn có thể rèn luyện thân thể.
Đừng thấy anh hay ra ngoài ăn chơi uống rượu mà lầm tưởng, trước giờ anh vẫn luôn rất nghiêm khắc với việc quản lí cơ thể của mình.
Từ trường Đại học đi đến quán bar không có bao nhiêu ki lô mét, Lê Lạc cho tay vào túi sải chân bước, bước ra từ cửa trường, chậm rãi nhàn nhã đi về phía quán bar.
Xung quanh trường hầu như đều là những học sinh đã tan học, hai ba người tụm năm tụm bảy, vui vẻ cười nói, đi ngang qua những người có quen biết còn đập tay một cái.
Danh tiếng của Lê Lạc trong trường cũng coi như là nổi, năm nay còn được vinh danh top 10 trong cuộc bình chọn người đẹp trai trong trường do các học sinh tự mình tổ chức nữa.
Anh là gương mặt châu Á duy nhất trong bảng xếp hạng, không ít người đều biết đến anh, cũng bởi vì vậy mà mới đi được khoảng năm phút thì đã chào hỏi hết bảy tám lần với những người không quen biết rồi.
Anh thực sự là có chút chịu không nổi sự nhiệt tình này, nên tìm được cơ hội anh liền trốn vào một tiệm trang sức dọc đường.
Trong tiệm trang trí rất trang nhã, có hai nhân viên nữ trẻ tuổi, đang nói chuyện với nhau, thấy có khách đến thì mỉm cười thể hiện sự hoan nghênh, nhưng cũng không có bước lên trước giới thiệu sản phẩm.
Vốn dĩ Lê Lạc chỉ muốn tùy tiện xem một lát, nhưng mà kết quả là vừa đi dọc quầy trưng bày một lát, anh liền phát hiện ra cửa tiệm này có không ít mẫu thiết kế khá là tinh tế, chất liệu cũng rất tốt, nên liền nghiêm túc mà dạo một lần nữa, chọn thật kĩ mấy sợi dây chuyền và lắc tay tinh xảo, định là qua mấy tháng nữa được nghỉ thì sẽ mang về nước, tặng cho mẹ anh.
Nhân viên trong tiệm bỏ trang sức vào túi gấm thay cho anh, rồi lại dùng hộp quà bọc lại, lúc Lê Lạc bước vào không nhìn nhãn hiệu, bây giờ nhĩn logo của nhãn hiệu trên túi đựng mới biết được hóa ra nhãn hiệu này là Dawning, dường như là một hãng thiết kế độc quyền của nhà thiết kế nào đó, trên ins cũng khá là nổi tiếng.
Anh tùy tiện hỏi một câu tại sao lại đặt cái tên này, sau khi nhân viên trong tiệm trần thuật lại hết tất cả những lời mà nhà thiết kế đã nói, đùa: "Hơn nữa đọc vào cũng rất giống Darling, không phải sao?"
"Quả thực là rất giống." Anh cười tạm biệt, rồi tự mình lật cuốn sách giới thiệu sản phẩm được tặng kèm ra.
Các cửa hàng đặc sắc dọc đường không ít, Lê Lạc lại đi dạo thêm mấy tiệm, nhưng chẳng mua được gì, thấy chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa nên anh đi ăn cơm luôn.
Sau khi ăn xong thì anh đi bộ để tiêu cơm, lúc đến quán bar vừa kịp giờ quán mở cửa.
Khoảng thời gian trước anh thường xuyên đến, lại có gương mặt khiến người khác nhìn vào khó mà quên được, nên người pha chế ở quầy bar ngẩng đầu một cái liền nhận ra anh, cười nói: "Chà, A Lạc, mấy ngày rồi chưa đến nha, hôm nay lại đến tìm Đoạn Minh Dương hả?"
Xem ra mối quan hệ giữa Đoạn Minh Dương và mấy đồng nghiệp này chẳng ra sao cả.
Trong lòng Lê Lạc nghĩ.
Đến cả một người khách đến mấy lần như anh đây còn được gọi bằng tên thân mật, mà bọn họ gọi Đoạn Minh Dương vẫn còn gọi cả tên lẫn họ.
Cũng đúng, với tính cách đó của Đoạn Minh Dương, cũng chẳng chơi thân được với ai cả, ở trường cũng cô đơn lẻ loi một mình, chắc là cũng chẳng có ai làm bạn.
"Ừm, tôi đến lấy đồ, cậu ấy đến chưa?"
"Đến rồi, vừa mới đến trước cậu một lát xong, đi vào phòng của nhân viên thay đồ rồi." Ánh mắt của người pha chế rơi xuống túi quà trong tay anh, "Wow, đây là cái gì vậy? Quà mua cho hắn à?"
Lê Lạc nhìn cái túi một cái, bên trên cũng đâu có viết tên của Đoạn Minh Dương, anh cảm thấy kì lạ mà hỏi: "Sao anh lại nghĩ là tôi mua cho hắn?"
"Hả? Lẽ nào không phải sao? Hôm nay là sinh nhật hắn mà, tôi tưởng là cậu chắc chắn định tặng quà cho hắn chứ." Người pha chế chớp chớp mắt, "Theo đuổi người khác mà, phải có chút thành ý chứ."
Lê Lạc ngây ra: "Thật hay giả? Sinh nhật hắn?"
"Nói dối cậu làm gì, ông chủ của chúng tôi vốn dĩ là định cho hắn nghỉ phép một ngày, nhưng mà hắn cứ nhất quyết đến, nói không chừng là có gì bất ngờ muốn tặng cho cậu nha."
"Vậy thì tôi phải mong đợi rồi." Lê Lạc cười nói, trong lòng lại cười nhạo.
Có thể sao? Bảo Đoạn Minh Dương chuẩn bị bất ngờ cho anh, còn khó hơn là để cho mặt trời mọc từ phía Tây nữa ấy chứ.
Có điều...!Hôm nay thật sự là sinh nhật của tên đó ư, sao hắn không nói tiếng nào vậy chứ? Cứ định ăn sinh nhật trong công việc làm thêm hay sao chứ? Vậy mà cũng gọi là sinh nhật à?
Tâm trạng lúc này của Lê Lạc có chút phức tạp.
Mỗi lần anh đón sinh nhật, bất kể là lớn hay nhỏ, thì quy mô đều rất khoa trương xa hoa.
Ba anh chưa bao giờ tiếc tiền về mặt này, nên chỉ cần không quá đáng quá, thì tùy anh muốn làm sao cũng được.
Kiểu sinh nhật bình thường thậm chí có thể gọi là sinh nhật của người nghèo như Đoạn Minh Dương này, thông thường đón như thế nào, anh cũng không hiểu lắm.
Lúc này anh biết được Đoạn Minh Dương đến cả ngày sinh nhật cũng phải đi làm thêm, thì anh ráng nhịn lại chán ghét với sự đông người phức tạp và mùi rượu khói thuốc khó chịu ở quán bar, trong lòng anh bất giác có một chút đồng cảm với hắn.
Mấy ngày trước