Sau đó Đoạn Minh Dương lại đến quán bar lấy rượu mấy lần, nhưng vẫn là dáng vẻ đầy sự chết chóc kia, mặc kệ cho Lê Lạc tung hứng hay khơi gợi như thế nào, hắn cũng không hề tiếp lời.
"Lạ nhỉ, hôm nay hắn ta bị gì vậy? Bình thường ít nhất cũng để ý tôi một chút mà?"
Lê Lạc than vãn mấy câu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng cao ráo đang chạy qua chạy lại giữa dòng người kia.
Ánh đèn giao nhau, ánh mắt của Đoạn Minh Dương từ đầu đến cuối đều không hề nhìn về phía anh lấy một lần.
"Chào anh...?" Một giọng nói nam vang lên bên cạnh.
Lê Lạc nghiêng đầu qua, là người phục vụ tên Andy khi nãy, không biết sao cậu ta lại quay lại đây rồi.
"Có chuyện gì?"
"Hi hi...!Không có chuyện gì cả, thấy một mình anh ngồi buồn chán ở đây, đúng lúc tôi cũng đang rảnh, nên có thể nói chuyện với anh một lát cho đỡ buồn."
Lê Lạc liếc qua đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một cái, dáng vẻ cũng coi như là tầm trung mà thôi, nhưng mà nụ cười a dua nịnh hót lại thêm ba phần sến súa trên gương mặt kia khiến cho chỉ số nhan sắc của cậu ta giảm đáng kể.
Người phục vụ này chắc là biết anh có tiền, nên không thèm làm việc nữa, muốn đầu cơ trục lợi mà bắt chuyện giành lấy hảo cảm của anh, nói không chừng có thể vớt được thứ gì đó còn nhiều hơn tiền tip khi đưa rượu cũng nên.
"Không cần." Lê Lạc lười để ý cậu ta, ánh mắt lại quay trở về tìm kiếm bóng dáng của Đoạn Minh Dương bên dưới kia.
"Quý khách...!có phải là anh có hứng thú với người phục vụ kia không?" Andy chỉ về phía Đoạn Minh Dương, bày ra vẻ không thể làm gì hơn, "Chậc, thấy anh cũng đã đến đây nhiều ngày như vậy, vẫn luôn bị hắn làm ngơ, tôi cũng có chút khó chịu thay rồi."
Lê Lạc: "Khó chịu thay? Vậy thì cậu có cách gì khiến hắn đừng làm ngơ tôi nữa không?"
Andy: "Tôi cũng không có cách nào cả, đừng thấy Đoạn Minh Dương làm thêm ở đây mà tưởng lầm, thực ra nhà hắn nhiều tiền lắm! Không để anh vào trong mắt, cũng là chuyện thường tình..."
"Ồ, hắn có tiền?" Lê Lạc nổi hứng, cuối cùng cũng quay người lại nhìn thẳng cậu ta, "Vậy thì cậu nói thử xem, trong nhà hắn có tiền như thế nào? Sao cậu lại biết được?"
Andy lập tức chuyển một cái ghế cao chân đến bên cạnh, đầu sáp lại, ra vẻ bí mật mà nói: "Chính mắt tôi nhìn thấy mà!"
"Hôm đó tôi đi dạo phố ở bên ngoài, thấy hắn đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ như là ba của hắn, lái một chiếc xe vô cùng đắt tiền, bên cạnh còn có bốn năm vệ sĩ nữa, chắc là người có tiền trong số những người có tiền!"
"Ba hắn hình như là muốn dẫn hắn đi, nhưng mà Đoạn Minh Dương cãi nhau với ba.
Nói bằng tiếng Trung nên tôi nghe không hiểu, chỉ thấy hắn bỏ ba hắn lại, giận đùng đùng mà bước vào một trung tâm thương mại."
"Tôi muốn đi theo an ủi hắn một lát, kết quả lại nhìn thấy hắn bước vào một cửa hàng đồ đắt tiền, tùy tiện mua một cái ví tiền, hơn hai ngàn bảng Anh lận đó, trời ơi! Cách xả tức này tôi thật sự là không thể hiểu nổi, tiền làm công một giờ của bọn tôi có bao nhiêu đâu chứ, không hổ là người có tiền mà."
"Nhưng mà không đúng." Người điều chế bên cạnh nghe lén nãy giờ chen miệng vào, "Nếu như Đoạn Minh Dương thật sự có tiền, vậy thì tại sao ngày nào cũng làm thêm ở quán bar nhỏ, rách nát như này chứ?"
Andy cười lạnh: "Ai biết được chứ, nói không chừng là vì muốn thử cảm giác cuộc sống của người nghèo chăng."
"Nhưng không phải là mẹ hắn bệnh rồi, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật sao? Lẽ nào ba hắn cũng không tài trợ chút nào ư?"
"Chuyện này sao tôi biết được, tôi chỉ biết được thực ra hắn rất có tiền thôi."
Ngón tay của Lê Lạc gõ theo nhịp trên quầy bar, trong lòng trăn trở những lời này rốt cuộc đáng tin bao nhiêu.
Với tính cách kiêu ngạo đó của Đoạn Minh Dương, chỉ có hơn chứ không chứ không kém gì anh, nếu như hắn thật sự là Đại thiếu gia gì đó, làm gì mà chịu ở trong một căn phòng trọ rẻ tiền rách nát đó chứ? Làm gì mà chịu làm việc trong hoàn cảnh ác liệt múa may quay cuồng, mùi thuốc và rượu trộn lẫn với mùi mồ hôi này chứ?
Trừ phi có chuyện gì đó càng khiến cho hắn khó có thể chấp nhận hơn.
Ví dụ như là sự giúp đỡ của ba hắn.
Đúng rồi, đêm đó, Đoạn Minh Dương nói về ba hắn như thế nào nhỉ?
"Ông ta lừa dối tình cảm của mẹ tôi, vứt bỏ mẹ con tôi nhiều năm, nhưng bây giờ lại muốn đón tôi về.
Mẹ tôi đồng ý, nhưng tôi không đồng ý."
Những lời này kết hợp với sự kể lại của Andy, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.
Đoạn Minh Dương có thể trả được học phí đắt đỏ như vậy, đại khái là bởi vì ba hắn đưa hắn đến đây học, trả tiền học phí thay cho hắn.
Có lẽ mẹ hắn cũng có thúc đẩy thêm, nếu không thì với sự căm ghét mà Đoạn Minh Dương dành cho ba hắn, chắc chắc là hắn sẽ không đồng ý.
Sau khi đến nước ngoài thì ba hắn còn muốn làm gì đó cho hắn nữa, nhưng mà mẹ hắn không ở bên cạnh, hắn không cần phải kiêng dè gì nữa, không chịu cúi đầu trước người ba đã bỏ rơi mình, thà rằng là sống trong điều kiện khó khăn gian khổ chút cũng phải giữ lấy sự tự tôn và kiêu ngạo của mình.
Đúng là một vở kịch hay về luân lý gia đình, đã cắt không dứt còn rối thêm nữa ấy chứ.
Trong đầu Lê Lạc tự dựng lên một vở kịch lớn từ đầu đến cuối, anh bất giác cảm thấy khâm phục trước sự suy đoán và khả năng tưởng tượng của chính mình.
"A Lạc, cậu nghĩ gì vậy?" Câu nói của người pha chế kéo anh trở về với hiện thực.
"Hả? Ồ, không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ...!Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì chứ?" Lê Lạc nhìn về phía Andy, "Đoạn Minh Dương có tiền hay không, thì liên quan gì đến tôi?"
Andy: "Tôi là đang có lòng tốt khuyên anh, đừng lãng phí thời gian và tiền bạc lên người hắn ta, hắn không xứng, cũng không đáng."
"Hắn không đáng, lẽ nào cậu thì đáng sao?" Lê Lạc lạnh lùng cảm thương cho cậu ta, "Mặc kệ hắn rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, tôi chỉ muốn theo đuổi hắn.
Cho dù không theo đuổi hắn, tôi cũng không nhìn trúng cậu đâu, hiểu chưa?"
Sắc mặt của Andy nháy mắt trở nên rất khó coi, nhưng mà ánh mặt giân dữ lại không phải là trừng với anh, mà là trừng phía sau lưng anh.
Lê Lạc quay đầu lại, anh bị ánh mắt âm u đầy nguy hiểm của Đoạn Minh Dương dọa cho hết hồn, cũng không biết là những lời khi nãy hắn nghe được bao nhiêu nữa.
"Có ý nghĩa gì không?" Đoạn Minh Dương lạnh lùng nhìn Andy, "Trong phòng nhân viên chưa nói đủ à, còn ra đây nói nữa đúng không?"
Andy đang giận mà không có chỗ để xả giận, chửi tục mấy tiếng: "Không nói nữa, không nói nữa, tôi không chọc nổi vị Đại thiếu gia như cậu, nếu như cậu không vui, để ba cậu đến gây phiền phức với tôi, chẳng phải là tôi——"
"Bịch!"
Lê Lạc ngơ ngác đứng dậy.
Người pha chế bị dọa đến nỗi lỡ tay làm vỡ một ly thủy tinh.
Đến cả DJ đang chơi nhạc trên sân khấu cũng dừng lại, nhưng người khách khác thấy nhạc dừng, cảm thấy có gì đó không đúng, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía vang lên tiếng ồn ào.
"Nói đủ rồi đúng không?"
Đoạn Minh Dương đi từng bước từng bước đến trước mặt Andy bị hắn đá bay, từ trên cao cúi xuống nhìn cậu ta, cả người đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo u ám.
"Nói đủ rồi, thì ngậm miệng lại cho tôi."
Lê Lạc nhìn đến ngây người, nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ nó, ngầu vậy?
Andy ôm lấy cái bụng đau đến run người của mình, nổi giận đùng đùng mà hét lên với người pha chế: "Ngây ra làm gì! Báo cảnh sát đi! Hắn đánh người!"
Không ít khách cũng nhìn thấy cảnh Đoạn Minh Dương đánh người, đồng loạt phụ họa: "Đúng đó, báo cảnh sát đi!"
"Người phục vụ này đáng sợ quá..."
"Nhìn dáng vẻ hắn đi, hung thần ác sát..."
"Quán bar như vậy sau này còn ai dám đến nữa chứ!"
"Đúng vậy, kêu ông chủ cho hắn nghỉ việc đi..."
Đoạn Minh Dương hơi nghiêng đầu qua,