Sau khi Vân Nhất Hạc cho Hàn Tuấn Hi vào cửa, chính anh, thật ra đã say rồi.
Không phải say quá, nhưng mà vẫn là đã say thật.
Hàn Tuấn Hi khi nãy bảo anh chơi một ván cùng với hắn, Vân Nhất Hạc lúc này đang chọn quần áo trong phòng đồ, cười khổ, thấp giọng thì thầm, "Em chơi một ván với anh, vậy anh có chơi trên giường một ván với em không?"
Sau đó, anh nghĩ lại, có lẽ chính là từ lúc này anh lại cố gắng quyến rũ Hàn Tuấn Hi một lần nữa.
Mỗi khi lên đồ anh sẽ là giám đốc Vân đầy phong độ, những đường cắt may, họa tiết độc đáo của các thương hiệu nổi tiếng khiến anh trở nên nổi bật, đương nhiên ở mức độ nào đó, sự nổi bật ấy còn được bổ sung bởi sự phóng khoáng bẩm sinh của người mặc.
Nhưng những bộ trang phục như quần jeans xanh nhạt cùng áo phông cotton trắng lại khiến anh trông có vẻ gần gũi hơn rất nhiều.
Hơn nữa, mái tóc không có dùng chất tạo kiểu, để tự nhiên, mềm mại rũ xuống, e rằng chỉ có những lúc như thế này mới có thể nói Vân Nhất Hạc trông ít có tính công kích nhất.
Hàn Tuấn Hi nghĩ vậy.
Nhưng trong mắt Vân Nhất Hạc, tính công kích của Hàn Tuấn Hi lúc này lại mãnh liệt đến đáng sợ.
Uống xong ly rượu mạnh, toàn thân hắn liền trở nên khô nóng, không cần đợi căn hộ cao cấp có hệ thống sưởi điều hòa chung này chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, người đàn ông tâm tư vốn đang phiền loạn, cứ vậy mà cởi bỏ cả áo len, để mình trần, lộ ra cơ bắp, ngậm thuốc lá trên miệng.
Đúng vậy, hắn lại hút thuốc lá, trước mặt Vân Nhất Hạc, trước mặt người ghét mùi khói thuốc.
Đứng cạnh bàn bida, một tay cầm cơ, một tay kẹp điếu Hồng Tháp Sơn vừa châm, Hàn Tuấn Hi hít sâu một hơi, rồi nhả ra khói, sau đó dùng bàn tay kẹp thuốc lá, nâng ly lên, ngửa cổ trút nốt chỗ rượu còn sót vào cổ họng.
Đặt lại ly lên mép bàn, nhìn cách bố trí của những viên bi màu trên bàn, hắn cau mày lại, vén lại mấy lọn tóc lòa xòa, sau đó, hắn cắn đầu lọc điếu thuốc, cúi người xuống, đánh vào bi bằng động tác rõ ràng chưa qua bất kỳ hướng dẫn chuyên nghiệp nào, song lại rất đẹp và hoang dã, "cạch!" một tiếng, hắn đánh bi vào lỗ.
Sau đó, người đàn ông đứng thẳng dậy lần nữa nhìn Vân Nhất Hạc đang từ trong phòng bếp dạng mở đi tới, nhìn cách ăn mặc khác hẳn mọi khi của anh, nhìn sang chai rượu và thùng đá trên tay anh, hắn hơi đẩy ly rượu đã cạn về phía trước.
Ý đồ đã quá rõ ràng, Vân Nhất Hạc khẽ nhướng mày, chậm rãi đi tới, có chút cố ý đặt thùng đá lên bàn bida, cắt đứt đường chơi, sau đó dùng tay không lấy đá bỏ vào ly, rồi rót nửa ly rượu whisky vào đó.
"Anh từ chỗ Mai Tử đến đây à?" Anh thấp giọng hỏi.
"Ừ." Hàn Tuấn Hi đáp ngắn gọn, đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, hắn dựa người vào bàn bida, nhìn thẳng vào hai mắt Vân Nhất Hạc.
Không biết có phải bị cái nhìn soi mói kia làm phiền não hay không, Vân Nhất Hạc ngay sau đó lại mở miệng nói tiếp: "Hai người vừa làm với nhau à?"
Câu hỏi rất trực tiếp song lại có cảm giác buồn bã rõ ràng, Vân Nhất Hạc thậm chí nghĩ nếu đối phương trả lời phải thì nhất định sẽ hỏi tiếp, vậy anh đến đây để khoe à, nhưng câu trả lời sau một hồi im lặng của Hàn Tuấn Hi lại khiến anh không còn tâm trạng để tranh cãi nữa.
"Nếu vừa rồi mà làm, giờ tôi còn đang ôm em gái nhỏ mà âu yếm ấy." Hừ một tiếng, người đàn ông kia lại uống thêm vài ngụm rượu lạnh, "Hay là phải nói...!nếu mà làm thật, lúc này chắc cũng chỉ vừa mới tới giai đoạn nghỉ giữa hiệp thôi."
Giọng điệu của Hàn Tuấn Hi có chút tự giễu, nội dung lời nói khiến bầu không khí trở nên kỳ quái, nửa như đang khoe bản thân có khả năng kéo dài, nửa như đang mỉa mai năng lực của bản thân không có đất dụng võ.
Hàn Tuấn Hi nói xong, cầm ly lên muốn uống tiếp, nhưng mép cốc mãi chưa thực sự chạm vào môi, hắn im lặng thở dài, cười khổ.
"Cô ấy giữ lại một món quà, ngay từ ban đầu vốn đã không phải giữ cho tôi, tôi muốn cũng không được."
Lời nói có thể hơi tối nghĩa, nhưng có lẽ vẫn đủ rõ ràng, ít nhất Vân Nhất Hạc nghe hiểu được ý tứ trong đó.
Loại cảm giác ấy giống mặt trời chói qua tim vậy, khiến anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Anh có nên vui không? Nếu vui, vậy rốt cuộc điều gì đáng để khiến anh thấy vui mừng? Anh có nên tỏ ra thờ ơ ngồi ngoài quan sát không? Nếu là vậy, vì sao tận sâu đáy lòng lại có cảm giác vui vẻ như những chồi măng đua nhau mọc sau cơn mưa? Sự vui vẻ đáng thương hại, sự vui vẻ đáng xấu hổ, sự vui vẻ vô nghĩa...
"Vậy hai người...!à, thôi." Cuối cùng cũng không định tiếp tục hỏi tới, Vân Nhất Hạc nhận lấy ly rượu trên tay đối phương, nhấp một ngụm, sau đó mím môi, nhắm chặt mắt lại.
"Thì cũng chỉ đành thôi chứ sao, tôi còn làm gì khác được đây." Vươn tay đưa cây cơ cho Vân Nhất Hạc, Hàn Tuấn Hi lại rít điếu thuốc lá một hơi, rồi như thể định buông bỏ hiềm khích trong quá khứ, nói với anh rằng, "Nào, hôm nay chơi một trận thật hay với tôi đi."
Vân Nhất Hạc tiếp nhận đề nghị đó, cầm lấy cây cơ, cúi đầu chạm vào bi trắng cách tay mình không xa, lại nhìn sang thùng nước đá mini thấp lè tè, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Vậy thì vui vẻ cùng nhau chút đi." Nói xong, anh điều chỉnh vị trí của viên bi trắng một chút, hơi nâng đuôi cơ lên, rồi thực hiện một động tác rất thanh lịch và chuẩn, đánh vào bi theo đường chéo, bi trắng nảy lên, vẽ một đường parabol xinh đẹp, sau đó, "bốp" một tiếng, rơi vào thùng nước đá.
"...!Được đấy giám đốc Vân, cậu biết chơi đấy." Động tác này rõ ràng là đã khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, Hàn Tuấn Hi đang ngậm thuốc lá, kết quả đối phương lại đưa trả cây cơ cho hắn, hắn lấy một viên bi màu khác, chỉnh lại vị trí, rồi dùng phương pháp tương tự để đánh viên bi đó vào thùng nước đá.
Dưới sự đè ép của hai viên bi, mấy viên đá trong thùng tạo ra những tiếng động rất vui tai.
Hàn Tuấn Hi chẳng hiểu sao lại cười lớn, lấy nửa điếu thuốc đang ngậm trên miệng ra, ném vào thùng, thấy tia lửa đã tắt, hắn cầm chai rượu lên rót đầy vào ly, rồi lắc nhẹ ly rượu.
"Đá trong thùng xem ra không dùng được nữa rồi, chúng ta giờ tranh thủ đá trong ly chưa tan mà uống càng nhiều càng tốt đi." Nói xong, Hàn Tuấn Hi ngửa cổ uống một ngụm lớn, sau khi giao cơ cho đối phương, nhìn anh không còn cách nào khác ngoài lắc đầu một cái rồi đánh vào viên bi thứ ba.
Ngay khi anh nhấp một ngụm rượu, Hàn Tuấn Hi mang theo men say cùng với sự nghịch ngợm kỳ lạ, hắn tiếp tục cười lớn, thò tay ra cầm lấy viên bi thứ tư.
Vốn dĩ trên bàn không còn dư lại nhiều bi, mỗi người một viên, vừa uống vừa chơi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mỗi viên bi số 8 màu đen.
Ngay cả khi uống thật nhanh nhưng trong căn phòng nóng nực, cái ly còn được nắm trong lòng bàn tay nóng hổi, đá trong đó cũng nhanh chóng tan ra hết.
Điều kỳ lạ là cả hai đều không đánh được viên bi cuối cùng này.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
2.
Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4.
Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Cả hai đã luân phiên thử nhiều lần, và tình hình ngày càng trở nên dở khóc dở cười, họ gần như quên mất mình đang làm gì, đầu óc chỉ toàn là viên bi số 8 đen thui không chịu hợp tác, tinh thần chiến đấu của cả hai nổi dậy, quyết tâm chơi cho bằng được, nhưng cuối cùng vẫn không đánh vào được.
Hàn Tuấn Hi đột nhiên nổi giận, nhỏ giọng chửi: "** má!" thò tay ra nhặt thẳng viên bi đen, hất tay một cái, ném vào trong thùng.
Vân Nhất Hạc không nhịn được cười nữa, khi thấy thùng đá vốn không chịu nổi quá nhiều bi, bị mất thăng bằng, sau khi bị viên bi đen va vào, liền ngã lăn ra bàn, anh liền cười lớn, người cũng phải khom xuống, vịn vào bàn mà cười.
Mà người đầu têu, với vẻ mặt say khướt "Không ổn!", nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy xô đá, rồi nhặt lên mấy cục đá đang vương vãi trên bàn bỏ lại vào xô.
Lúc này Vân Nhất Hạc liền ngừng lại, không còn tâm trạng để cười nữa.
Đèn thủy tinh cổ điển phía trên bàn bida tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên mặt bàn lộn xộn màu xanh lá đậm.
Nó phản xạ ánh sáng của năng lượng quyến rũ nhất.
Người đàn ông trên mặt toàn men say nhưng vẫn nở một nụ cười, đưa cả người vào trong phạm vi chiếu tới của ánh đèn này, đầu vai, lưng, ngực và làn da màu đồng phát ra hiệu ứng màu của vàng bị nung chảy.
Tóc đuôi ngựa buộc hơi lỏng, nhưng vẫn vừa vặn, một lọn tóc xõa xuống xẹt qua xương quai xanh, chạm qua hai má, lại bị bàn tay to ướt nước đá kéo ra sau đầu.
Vân Nhất Hạc im lặng không lên tiếng, chỉ giơ ngón tay lên, đè lại cổ tay của đối phương rồi nắm chặt.
"Được rồi, anh Tuấn, kệ đi." Lắc đầu, đồng thời trong mắt Vân Nhất Hạc đã có tín hiệu nguy hiểm, anh buông tay ra, đầu ngón tay lướt nhẹ lên những vụn đá trên mặt bàn, từng bước đi vòng ra phía sau Hàn Tuấn Hi, rất to gan, nhưng dường như là bởi đã đợi quá lâu, nên anh không còn chịu đựng được nữa, cứ thế mà ôm lấy đối phương từ phía sau.
Đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào làn da nóng hổi, Hàn Tuấn Hi run lên, cuối cùng dừng mọi động tác lại.
Tim hắn bắt đầu đập dữ dội, và sau đó bên tai truyền đến tiếng thở gấp vì lo lắng, tiếng thì thầm trầm thấp, bình tĩnh mà nguy hiểm.
"Anh Tuấn...!em thích anh..."
Bị một người đàn ông tỏ tình như vậy, tim hắn sẽ đánh trống, nhưng đó không phải là niềm vui giống như khi được một cô gái tỏ tình.
Nếu nói không có chút vui sướng nào thì chính là đánh rắm, nhưng Hàn Tuấn Hi lại sợ bị một người đàn ông khác nói thích mình, bởi hắn không biết phải làm thế nào.
Hắn muốn gỡ bàn tay đang ôm lấy mình ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn, Vân Nhất Hạc ép cả người vào người hắn, đồng thời ép vào mông hắn, còn có cả vật kia đã nổi lên phản ứng.
Hắn hoảng loạn đến cáu kỉnh, nhưng điều duy nhất Hàn Tuấn Hi có thể dùng để phản kháng chỉ là một câu từ chối yếu ớt "Tôi đã nói với cậu tôi không thích chuyện này rồi mà!".
"Vậy anh đến tìm em làm gì? Chỉ để chứng minh rằng em là kẻ giờ trò sao? Giờ thì anh đã chứng minh được rồi đấy, sao anh không đánh em rồi bỏ đi? Anh ở lại đây để làm gì? Anh ở lại đây không phải là muốn cho em cơ hội sao?" Vân Nhất Hạc, người chỉ bộc phát ra nhiều sức lực khi thực sự say, đang thở gấp gáp, hai má đỏ bừng, anh ôm lấy Hàn Tuấn Hi, chạm vào làn da căng mọng ấy một cách thèm khát, sau đó cắn lên cái cổ cứng ngắc trước mặt, nghe tiếng thở to đầy đau đớn, rồi lè lưỡi ra liếm lên vết răng mờ mờ, "Anh Tuấn, em không chịu nổi...! Anh biết rõ em chịu không nổi mà, sao anh cứ trêu chọc em...!Anh phải phụ trách, chịu trách nhiệm hoàn toàn, chuyện này muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính anh thôi..."
Nghe thấy những lời thì thầm đó, cảm nhận được giọng nói nóng bỏng cùng với hình dáng đã cứng lên của vật phía sau, Hàn Tuấn Hi thật sự hoảng hốt, hắn bắt đầu giãy dụa, hắn nghĩ tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh lần thứ hai.
Nhưng ngay khi hắn dùng bộ não sắp bị cồn và sự hoảng sợ làm cho hỏng suy nghĩ xem có nên dứt khoát dùng thêm một chút lực để đạt được mục đích hay không, thì cánh tay vốn đang ôm chặt hắn, lại đột nhiên buông lỏng.
Vân Nhất Hạc cúi đầu, khom người, đột ngột lùi lại hai bước, tiếp theo cơn buồn nôn bắt đầu trào lên.
Lúc này men rượu đã xông tới tận đầu Vân Nhất Hạc, hơn nữa động tác ban nãy cũng hơi quá sức nên giờ anh liền cảm thấy rất khó chịu, thậm chí anh còn chẳng nhìn Hàn Tuấn Hi cái nào, cứ thế dùng bước dài đi về phía phòng vệ sinh.
Bây giờ có thể xem như thời điểm mấu chốt, mối đe dọa đã biến mất trong tích tắc, Hàn Tuấn Hi chống tay lên bàn, điều chỉnh nhịp thở lại một lúc lâu, sau đó, hắn vuốt mặt, cau mày, túm lấy chiếc áo len rồi mặc vội vào, cầm cả cái áo khoác trên ghế rồi định rời khỏi đây.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Nếu hắn đi về vào lúc này, mọi thứ sẽ được thiết lập lại, và hắn có thể trở lại cuộc sống mà chẳng có "vết nhơ" nào, hắn bình ổn lại