Một người đàn ông có thể bị ảnh hưởng dễ dàng như thế nào, bản thân người đàn ông ấy sẽ không tự nhận ra được.
Càng là người mạnh mẽ, năng động, có khả năng suy nghĩ độc lập trong nhiều việc thì càng dễ là đối tượng chịu ảnh hưởng của người khác hơn.
Quan điểm này Kỳ Lâm từng nói với Hàn Tuấn Hi một lần, và cho đến khi nghe được nó, hắn vẫn không biết mình có nên tỉnh ra hay không.
Hắn quả thật bị ảnh hưởng bởi Vân Nhất Hạc, từ tâm hồn đến thể xác.
Là Vân Nhất Hạc kéo hắn bước qua cánh cửa thế giới mới, là Vân Nhất Hạc bảo hắn không cần phải lo lắng, không cần phải sợ hãi, cứ tận hưởng mà không cần thấy gánh nặng, bởi nếu có một ngày hắn muốn rời đi, sẽ phát hiện ra cánh cửa ấy từ đầu tới cuối chưa bao giờ bị khóa lại.
Chính những lời thì thầm bên tai đầy mê hoặc giống như thần chú đó đã khiến Hàn Tuấn Hi tự động tẩy não của chính mình.
Hắn và Vân Nhất Hạc đã bắt đầu một mối quan hệ không cần chịu trách nhiệm, còn mối quan hệ ấy sau này sẽ mang tới ảnh hưởng lớn đến mức nào, thì khi ấy hắn hoàn toàn không dự liệu đến.
Hắn chỉ như một thằng nhóc mới tập tành hút thuốc, lần đầu tiên phun khói nhả mây, tâm trí tê liệt vì sung sướng, cổ họng vừa ngọt vừa đắng, còn trong thâm tâm thì căn bản chẳng hề nghĩ tới hậu quả xấu do nghiện thuốc lá mang lại.
Có lẽ, vấn đề giữa họ cùng những thay đổi sau này của Hàn Tuấn Hi không thể coi là hậu quả xấu, nhưng vào thời điểm hắn rơi vào hoàn cảnh cảm thấy mất mát sâu sắc nhất, khi ấy hắn liền nhận ra sự tồn tại của cơn nghiện và quả báo do sự vô trách nhiệm ngay từ lúc khởi đầu.
Chẳng qua là chuyện vừa mới bắt đầu, quá sớm để nói trước bất cứ điều gì, người ngoài cuộc thì sáng suốt nhưng lại không cách nào ngăn cản được, người trong cuộc thì hồ đồ, cho nên chẳng thấy được cái gì.
Vì vậy, khi ánh đèn mờ đi, trong căn phòng tuy nhỏ nhưng sang trọng vang vọng lên những tiếng thở dốc trầm thấp, khi người đàn ông được sinh ra với thân thể mê hồn từng chút một hạ eo xuống, khi những ngón tay vốn đang che mắt Hàn Tuấn Hi bắt đầu không thể kiềm chế được mà vuốt ve lên hai má hắn, cuối cùng run rẩy vòng tay sang ôm lấy cổ của hắn, sự mềm mại và nóng như lửa bên trong vẫn hủy diệt một người đàn ông luôn tin rằng hắn chỉ thích cơ thể phụ nữ, khiến hắn phát ra tiếng thở dài không thể nhịn nổi.
Cho nên, đây chính là gốc rễ của tất cả mọi thứ, hắn cảm thấy vui vẻ, hắn đã ăn trộm trái cấm, và Vân Nhất Hạc là con rắn kia.
"Anh Tuấn..." Một giọng nói nóng bỏng văng vẳng bên tai hắn, cho dù anh đã yêu cầu đối phương đừng nhìn mình, nhưng khi nhiệt tình đã bùng cháy đến mức độ nhất định, cuối cùng sẽ có những chuyện không kiềm nén được nữa.
Anh ngậm lấy vành tai của người đàn ông ấy rồi cắn nhẹ lên, trong lòng buồn bã tự hỏi không biết có người phụ nữ nào sẽ khiến người ấy phấn khởi như vậy không, rồi khi anh luồn những ngón tay vào trong áo, chạm lên khuôn ngực săn chắc của người ấy, lại lo âu không biết bàn tay không mềm mại mịn màng của mình có làm cho vật cứng đang vùi trong cơ thể anh mềm đi hay không.
Anh chính là mang theo cảm xúc mâu thuẫn như vậy làm tình cùng người đàn ông này, không để ý xem đó có phải là tình yêu hay không.
Và kiểu mâu thuẫn này chưa từng biến mất kể từ lần đầu tiên hai người họ say rượu phát sinh quan hệ.
Hàn Tuấn Hi không xuất tinh vào cơ thể anh, sau lần đề nghị cuối cùng ấy, Vân Nhất Hạc luôn mang theo bao và thuốc bôi trơn.
Nhắc tới chuyện này, anh lại thấy mình thật thảm hại, nực cười, bởi trong ngăn ví của anh luôn để sẵn một bao cao su cùng gói gel bôi trơn, lúc nào cũng mong chờ chuyện ấy điên cuồng đến như bệnh hoạn.
Hai gói nhỏ ấy chính là bí mật không ai hay biết của của sếp Vân khí phách, được giấu trong góc tối tăm nhất, đằng sau vẻ ngoài tươi sáng, xinh đẹp.
Vân Nhất Hạc cũng từng tự an ủi chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều, thậm chí còn cho rằng cần phải hạ thấp kỳ vọng của bản thân xuống, không kỳ vọng vào điều gì thì mới có thể không thấy thất vọng, hoặc chí ít sẽ không hụt hẫng hay khổ sở.
Nhưng quả thật anh có mưu đồ với Hàn Tuấn Hi, toan tính từ linh hồn đến thể xác, anh quấn lấy hy vọng viễn vông đó, dệt nó thành một tấm lưới, xoắn thành sợi dây để mà trói buộc hắn lại.
Sự việc phát sinh trong căn phòng làm việc ngày hôm ấy đã trở thành mở đầu của hết thảy mọi việc sau này, là khởi đầu của mọi bất an, ngay cả khi hai người cố gắng bình tĩnh lại sau những đợt thở gấp gáp, cố gắng tỏ ra vô vị, dửng dưng.
Sau khi làm chuyện đó, chính Vân Nhất Hạc là người giúp Hàn Tuấn Hi lau sạch những thứ nhớp nháp vô tình bắn lên áo của hắn, còn Hàn Tuấn Hi thì đi vào phòng tắm để lấy khăn ấm lau mặt cho anh.
Hai người đàn ông đều không nói gì, chỉ giữ im lặng làm những việc dường như là điều nên làm.
Sau đó, khi một người ném bao thì một người mặc xong quần áo, một người chỉnh ngay lại tấm đệm trên ghế, một người chỉnh lại tóc, một người mở cửa sổ, một người xịt lại nước hoa...!
Sau khi không khí lành lạnh tràn vào trong phòng, giúp cho không khí được đối lưu xong, tại nơi này dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng dường như không rõ ai đã ở đây làm việc gì.
Bắc Kinh vào tháng mười một, màn đêm buông xuống, trời rất lạnh.
Ngoài cửa sổ là những ánh đèn xanh đỏ hiu hắt, Phố Đỏ bắt đầu một vòng náo nhiệt mới, sân vận động Bắc Kinh nằm bên ngoài tầm che phủ của những tán cây cằn cỗi, tiếng còi xe, tiếng ồn ã của đám đông xen lẫn với mùi thức ăn thoang thoảng từ những nhà hàng trong giờ cao điểm bay vào trong phòng.
Hàn Tuấn Hi cúi đầu nhìn xa xăm ra bên ngoài qua khung cửa sổ.
Tầm mắt nhìn ra ngoài là hoàn toàn vô nghĩa, hắn đang tránh né, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không phải diễn viên giỏi, hơn nữa việc diễn xuất thông thạo thì cũng chẳng phải thế mạnh của hắn.
"Hôm nay Taikoo Li có một buổi triển lãm xe hơi ngoài trời." Vân Nhất Hạc không thích tiếng ồn bên ngoài, nhưng anh cũng không đóng cửa sổ lại.
Lúc này, anh đang sửa sang cổ tay áo sơ mi, rồi cầm lấy bộ đồ vứt trên lưng ghế salon lên rồi mặc vào.
"Ừ." Gật đầu, hắn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi quần, ngậm một điếu lên miệng rồi châm bằng bật lửa dùng một lần có in logo của một nhà hàng nào đó.
Hàn Tuấn Hi hít một hơi thật sâu, thò đầu nhìn về phía bắc của sân vận động.
Taikoo Li đã lên đèn, dường như có tiếng nhạc điện tử truyền tới, cũng như ánh đèn laser xuyên qua bầu trời đêm.
"Triển lãm xe gì thế?" Hắn ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, hỏi lại.
"Ferrari." Lấy xuống đầu chỉ nhỏ xíu trên cổ tay, Vân Nhất Hạc bước đến trước quầy bar mini, lấy ra hai lon nước từ trong tủ lạnh, đưa cho người kia một lon, tự mình mở lon còn lại, uống vài ngụm.
"Cậu thích à?" Người đàn ông đang cắn điếu thuốc, cau mày, khẽ mỉm cười, xoay chiếc nhẫn trên tay, không biết bản thân làm vậy sẽ hấp dẫn như thế nào, càng không biết ngay cả giọng nói thô ráp, xù xì của hắn cũng khiến Vân Nhất Hạc nỗ lực hết mình nhớ lại toàn bộ cảnh tượng.
Hàn Tuấn Hi cũng chỉ hỏi một câu như vậy, cũng không mong đối phương sẽ trả lời.
"Không thể nói là thích được, em là một fan của Porsche, anh biết mà." Thấp giọng cười cười, Vân Nhất Hạc dời tầm mắt đi, đút một tay vào túi quần, "Ba em thích Ferrari."
"Vậy ông ấy lái xe à?"
"Không, ông ấy không có chiếc nào luôn."
"Sao không mua một chiếc, nếu thật sự thích thì hẳn có thể mua nhiều hơn một chiếc chứ nhỉ, tôi nghe Lâm Tử nói, ông cụ nhà cậu siêu —— giàu."
Giọng điệu có phần thoải mái khiến Vân Nhất Hạc vừa vui vừa không biết nên phải phản ứng thế nào, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, gật đầu, lại lắc đầu, nhún vai một cái.
"Ba em tính toán chi li, với tiếc tiền lắm, ông ấy kiếm tiền rất giỏi, nhưng chắc tại thấy việc đầu tư vào xe cộ là một hình thức lãng phí nên đến giờ ba em chỉ có mỗi một chiếc Audi thôi."
"Thật hả?"
"Thật, à...!đương nhiên, là một chiếc Audi được độ lại, nặng hơn với có chức năng chống đạn, nhưng vẫn là Audi thôi.
Với lại, ba em không thích xe quá nổi bật, khiêm tốn thì sẽ an toàn hơn."
" Không an toàn đâu, giám đốc Vân à, cậu nói cho tôi biết cả chuyện xe chống được đạn, an toàn thế nào được?" Hàn Tuấn Hi cười lên, không đợi Vân Nhất Hạc trả lời, hắn liền ngửa cổ uống lon