Thấy cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình chằm chằm, vị thiếu gia kia đứng chắn trước mặt cô.
"Này cô chủ nhỏ, tôi mới là khách hàng của em mà.
Em mau gói cho tôi một lẵng hoa hồng tím mà em nói đi."
Ninh An chợt bừng tỉnh, không ngờ bản thân mình lại thất thố nhìn người đàn ông đó lâu như vậy.
Mà tên công tử này, thật sự định mang Lavender rose tặng bố anh ta hay sao?
Cô mặc kệ, đã nói và giải thích kĩ càng rồi, anh ta không nghe thì cũng chẳng còn cách nào.
Vừa cắm hoa cô vừa như kẻ mất hồn, thỉnh thoảng liếc nhìn tới người vệ sĩ kia.
Anh đứng đó vững như bàn thạch, hai tay chắp sau lưng, đầu giữ thẳng nhìn về phía trước, chẳng để ý gì đến cô.
Hai mươi phút sau, dưới bàn tay điêu luyện nhanh thoăn thoắt, rất nhanh hoa đã được chuẩn bị xong.
Vị thiếu gia kia đưa thẻ quẹt đồng thời nhét một chiếc danh thiếp vào tay cô:
"Tôi là Hàn Tuấn.
Cô chủ nhỏ, tôi có thể biết tên em không?"
Khách đã hỏi thì không thể không trả lời, huống hồ cũng không phải thông tin gì riêng tư, chỉ là một cái tên:
"Tôi là Ninh An.
Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."
Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra như với bao người khách khác, nhưng anh ta có vẻ lại coi đó là lời mời gọi:
"Em yên tâm, sau này có mua hoa tôi cũng chỉ đến tiệm của em."
Anh ta rút ra một bông từ lẵng hoa cô vừa cắm, đưa đến trước mặt cô, lưng cong lại, một tay chắp phía sau rất lãng tử:
"Một bông hồng mang ý nghĩa là tình yêu duy nhất nhỉ?"
Thấy cô không nhận, anh ta tự tiện cài nó lên tóc cô.
Xong xuôi, anh ta quay qua người vệ sĩ tên Lee bên cạnh, dặn dò thứ gì đó rồi lại nháy mắt với cô, rời khỏi tiệm cùng những người vệ sĩ khác.
Một phút sau, trong tiệm chỉ còn lại Ninh An và người vệ sĩ ấy.
"Cô Ninh, thiếu gia nói hoa rất đẹp nên muốn đặt thêm cho bữa tiệc từ thiện ngoài trời vào tháng sau.
Cậu ấy nhờ cô lên ý tưởng trang trí cho bữa tiệc, đương nhiên sẽ trả công hậu hĩnh, cũng muốn mời cô tham dự, không biết cô có đồng ý không?"
Ninh An hơi choáng váng vì một lèo thông tin từ anh nên còn đứng đơ ra một chỗ.
"Nếu cô không rảnh thì để tôi báo lại với thiếu gia."
Anh rút điện thoại định gọi nhưng cô ngăn anh lại, bàn tay hai người chạm vào nhau.
"Tôi...!để tôi suy nghĩ đã được không?"
Cô vốn dĩ không định đồng ý, nhưng nghĩ lại luyến tiếc đôi mắt ấy của người đàn ông đối diện, cô muốn nhìn thấy anh nhiều hơn.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô sẽ không được nhìn thấy đôi mắt ấy nữa.
Ánh mắt sắc bén của anh hướng xuống bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, vì nó quá mạnh mẽ khiến cô cũng cúi xuống nhìn theo.
Thấy mình thất lễ, cô rút tay về lúng túng giấu ra phía sau, khẽ quay đi tránh để anh thấy gương mặt đỏ lên vì ngượng ngùng của mình, nói với anh:
"Cho...!cho tôi một ngày thôi, để tôi sắp xếp công việc đã."
Nói thật thì cô làm gì có việc gì ngoài chăm sóc mấy cái cây đâu, tháng này cũng không có nhiều đơn đặt hàng đến mức mà phải suy nghĩ như vậy.
Cô chẳng qua là...!tiếc đôi mắt ấy.
Anh nhìn lướt qua đôi