Cả buổi chiều Ninh An đều mất tập trung, đến nỗi một người cẩn thận khi chăm cây như cô lại lỡ tay cắt mất nụ hoa mới chớm nở của một khóm hồng tỉ muội.
Phải rồi, nhân lúc mới chớm thì nên một đao cắt đứt, dây dưa thêm chỉ mang lại rắc rối cho người ta và chính bản thân mình mà thôi.
Chỉ là anh ta có những điểm khá giống với Lewis, cô tiếp cận anh ta vì lý do đó thì có ổn không chứ? Cảm giác bản thân thật xấu xa.
Lúc Ninh An quyết định lấy điện thoại nhắn tin từ chối thì từ bên ngoài có ba vị phu nhân bước vào.
Một trong số họ là khách quen của cô, còn hai người kia chắc là bạn của bà ấy, được bà ấy giới thiệu đến đây.
"Xin chào quý khách, chào Thư phu nhân."
"Chào cô Ninh."
"Đây tôi giới thiệu với cô, vị này là Minh phu nhân, vị này là Bác phu nhân, đều là trong hội thích chơi hoa cỏ như tôi."
Nói rồi bà ấy quay sang hai vị kia niềm nở:
"Tôi bảo rồi, cô Ninh đây là bàn tay vàng đấy.
Cây lan Rothschild của tôi mà các bà cứ khen mãi đấy, lúc trước tưởng chừng không cứu nổi nữa, mà qua tay cô Ninh nửa tháng đã sống tươi tốt mạnh khoẻ hẳn ra."
Họ nói nói cười cười vui vẻ, chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc hoa, cô cũng vui vẻ tư vấn cách chăm hoa cho họ.
Lúc về mỗi người đều cầm trên tay một chậu cây, sau khi dặn dò kĩ càng phải chăm sóc như thế nào, cô còn đưa cho họ bản hướng dẫn chăm cây nữa.
Trên mặt ba vị phu nhân đều là sự vui vẻ, Ninh An mỉm cười tiễn họ rời khỏi cửa hàng.
Bóng người đi khuất, cô ngồi xuống ghế thở hắt một hơi, nụ cười đã biến đi đâu mất.
Cô thực sự rất mệt.
Với mỗi khách hàng, cô đều vắt hết sự niềm nở yêu đời, bày ra bộ mặt vui vẻ hiếu khách, muốn mang đến cho họ trải nghiệm tốt nhất, nhưng sau mỗi lần như thế, cô giống như bị rút cạn sức lực, chỉ còn thấy mệt mỏi.
Từ khi anh ấy đi, cô không còn thật sự muốn giao tiếp trao đổi tình cảm với người khác, ngoại trừ một cô bạn cô quen lúc về nước.
Nhưng đối với cô bạn thân ấy, đôi khi cô cũng không thể nói ra hết cảm xúc của mình, bởi lẽ những ký ức về anh là phần sâu thẳm nhất trong trái tim, không một ai có thể chạm đến.
Thấy đau đầu, cô đóng tiệm hoa, sau khi tắm rửa xong thì bỏ cả cơm tối mà nằm vật lên giường, nhắm mắt.
"Ninh Ninh"
Nghe chất giọng ấm áp của người con trai từ trên đỉnh đầu, Ninh An ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô là hình ảnh xoay ngược khuôn mặt điển trai của Lewis.
Một giây sau, anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.
Cô kinh ngạc đến nỗi ngồi đơ ra, đầu vẫn ngửa lên như vậy, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.
Anh trông cô đáng yêu quá, miệng cười cười, sợ cô mỏi cổ liền lấy tay ôm đầu cô ấn xuống, đồng thời ngồi sát bên cạnh cô, kéo cô vào lòng.
"Chà, nụ hôn đầu của