Ninh An xoay mình trước gương.
Cô gái nhỏ trong gương có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lúc cười cong lên như hình trăng non, đôi môi đỏ thắm.
Mái tóc dài được búi lên cao, lưa thưa vài lọn tóc xoăn buông xuống bên tai.
Bộ lễ phục màu xanh mint hết sức hợp với cô, tôn lên làn da mịn màng trắng như sứ.
Bờ eo cong cong, vòng nào ra vòng đấy, tuy đã không còn gầy gò tiều tụy như mấy năm trước, nhưng vẫn toát lên vẻ mỏng manh khiến người muốn che chở, bảo bọc.
Từ hai ngày trước, vị thiếu gia Hàn Tuấn kia đã cho người gửi lễ phục đến cho cô, còn dặn dò sẽ cho người đến đón cô tới bữa tiệc.
Đúng sáu giờ chiều, một chiếc Mercedes đậu trước cửa, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc đồ đen.
Là anh ấy sao?
Khi khuôn mặt ấy cung kính cúi chào và mời cô lên xe, Ninh An không khỏi có chút hụt hẫng nơi đáy lòng.
Hoá ra không phải Lý Tử Đằng...
Bữa tiệc được trang trí hết sức đẹp mắt, rất đúng với ý tưởng của cô.
Hoa trên sân vườn cô dùng đều là hướng dương.
Những đoá hướng dương đều là được chọn lọc kĩ càng, vì cô không có đủ nguồn nên đã phải chạy đôn chạy đáo hai ngày để liên hệ với các vườn hoa khác.
Từng đoá nở nộ, to tròn ánh lên như nắng, mang đến không khí ấm áp đúng như ý nghĩa của buổi tiệc từ thiện.
Riêng phần các bàn tiệc, cô còn dùng thêm những lẵng thiên điểu kết hợp với một số loài hoa nhỏ, từng bông đều được chọn lọc kĩ lưỡng, không có khiếm khuyết.
Thiên điểu, loài hoa này vừa đẹp một cách tinh tế quý phái phù hợp cho giới thượng lưu lại tượng trưng cho nghị lực và sự mạnh mẽ, là ý nghĩa khích lệ đối với những đối tượng nhận từ thiện.
Nhưng có lẽ người đến tham dự chỉ thấy nó đẹp chứ chẳng ai rảnh rỗi mà đi tìm hiểu ý nghĩa của mấy loài hoa này đâu.
Dù vậy, bản thân cô cũng cảm thấy hết sức mãn nguyện.
"Ninh An, em đến rồi."
Hàn Tuấn từ xa trông thấy cô đã sán lại gần hỏi han.
Ánh mắt anh ta rà cô từ đầu đến chân, nhận xét một câu:
"Đúng là tôi chọn có khác.
Rất hợp với em."
À, ý anh ta khen anh ta có mắt nhìn chứ không phải khen cô xinh đẹp đâu phải không?
Cô cúi đầu chào coi như phép lịch sự rồi cũng phớt lờ anh ta, người cô quan tâm là người vệ sĩ đứng ở góc bên kia kìa.
Có vẻ hôm nay anh ấy là vệ sĩ riêng của Hàn Tuấn, đôi mắt lúc nào cũng hướng về anh ta.
Mà anh ta dai dẳng bám theo cô, làm cô còn có ảo tưởng anh ấy đang nhìn mình.
Hàn Tuấn lo cô cảm thấy xa lạ trong vòng thượng lưu này nên đến bắt chuyện với cô.
Nhưng anh ta lo bò trắng răng rồi, ở đây cũng có không ít quý phu nhân hay tiểu thư từng đến tiệm cô mua hoa, thậm chí còn có vài ba vị công tử từng có ý tán tỉnh cô nữa.
Bên cạnh đó, thấy chủ nhân bữa tiệc cứ dính lấy một cô gái không rõ tên tuổi, cũng không ít ánh mắt ghen tị xấu xí dõi theo.
"Cô ta là tiểu như nhà nào vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?"
"Trong giới này có ai mà tôi không biết nữa, thế mà còn chẳng biết cô ta là ai."
"Vậy thì có lẽ là hồ ly tinh quyến rũ thiếu gia Hàn Tuấn, muốn một bước chim sẻ hoá phượng hoàng rồi."
Ninh An đều nghe cả, nhưng cũng chỉ bỏ ngoài tai.
Cô không muốn đem rắc rối về cho mình đâu.
Một lúc sau, Hàn Tuấn cuối cùng cũng bị gọi đi mất, Ninh An liền thở phào nhẹ nhõm.
Cắt được cái đuôi này làm cô mừng muốn chết.
Cô tới một góc bàn để bánh và rượu cạnh bể bơi, đứng nhâm nhi ly cocktail rồi tìm kiếm hình bóng cao lớn của người nào đó.
Vừa nãy cô vẫn còn thấy anh ấy đứng bên góc kia, mà giờ đưa mắt nhìn khắp bữa tiệc cũng đã không thấy đâu nữa rồi.
Thất vọng, cô cúi đầu ôm đĩa bánh ngọt nhỏ xíu mà nhâm nhi từng nĩa một.
Bỗng mùi nước hoa sang trọng áp đến bên cô, trước mặt cô lúc này là ba cô gái ăn mặc sang chảnh, khuôn mặt kiêu