Lý Tử Đằng cúi mình hôn lên môi cô, khiến cô chìm đắm trong hương vị ngọt ngào ngây ngất.
Đến khi anh buông tha đôi môi ấy, dây áo đã rút từ lúc nào, thân hình đầy đặn xinh đẹp hiện ra lồ lộ trước mắt anh.
Cô gái nhỏ khẽ co người, đôi chân thon dài khép chặt, dùng bàn tay che đi nơi nhạy cảm tròn trịa bên trên, mặt đỏ như sắp sửa ứa ra máu.
Anh nhẹ nhàng vuốt từ eo cô lên, bàn tay to gân guốc dần thay thế những ngón búp măng nho nhỏ hồng hồng của cô trên đôi thỏ trắng nõn.
Búp hoa hồng mềm mại, khi anh vừa chạm vào liền run rẩy dựng đứng lên.
Cô bám lấy tay anh khẽ đẩy, anh tóm lấy cổ tay cô đ è xuống đệm, gục đầu trên ngực cô say sưa tận hưởng mùi vị ngọt ngào cùng cảm giác mịn màng mềm mại.
Bờ môi nóng ấm di chuyển trên làn da bạch ngọc, khiến Ninh An vì nhột mà liên tục cựa quậy thân mình.
Trong lúc cảm xúc rối loạn, đùi thon vô tình chạm vào nơi nào đó cưng cứng, làm người đàn ông bên trên khẽ rùng mình.
Anh ngưng động tác, cơ thể căng cứng kích động, chăm chú nhìn cô, đôi đồng tử chuyển động giống như đang chờ mong một điều gì đó.
Cô gái mơ màng nhìn anh, gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có thế, anh đưa tay tháo dây áo trên eo mình, toàn bộ cơ thể rắn chắc hiện lên trước mắt cô.
Ở góc nhìn từ dưới lên trên, trông anh càng vạm vỡ áp đảo và tràn đầy vẻ nam tính quyến rũ.
Đôi mắt cô không thể kiểm soát lén liếc xuống bên dưới, vừa nhìn thấy vật t0 lớn sừng sững liền khẽ rùng mình chuyển ánh mắt đi nơi khác.
Nhưng mọi hành động và biểu cảm của cô đều đã được anh thu vào tầm mắt.
Khóe môi cong lên, anh cúi người thổi hơi vào tai cô:
"Đừng sợ, em sẽ sớm làm quen với nó thôi."
Nếu lúc này có một cái hố, con thỏ nhỏ bé tên Ninh An nhất định sẽ chui xuống thật sâu.
Nhưng tiếc là không có.
Trước mặt thỏ non, sói xám giơ móng vuốt, khẽ khàng khai phá miền bí mật ngọt ngào.
"Ứm..."
Tiếng r3n rỉ trong veo bật ra từ cổ họng, Ninh An giật mình tròn mắt nhìn anh, đưa tay lên bịt lấy miệng mình.
Âm thanh đó...!Cô không thể tin được nó có thể phát ra từ mình.
Quá nũng nịu.
Quá hư hỏng.
Lý Tử Đằng ngẩng đầu, anh đã cười thành tiếng.
Cô tự thấy mình như thế, nhưng đối với anh, âm thanh đó giống như tiếng gọi mê hồn nhất, khiến anh vô cùng yêu thích, muốn được thưởng thức nhiều hơn.
Bàn tay đặt trên cánh hoa mềm mại, từ xoa khe khẽ dần trở nên mạnh bạo hơn, anh hỏi:
"Em thích không?"
Hơi nước ầng ậng trong mắt, Ninh An cắn lấy ngón trỏ ngăn những âm thanh như vừa nãy phát ra từ miệng mình, lắc đầu.
Cô không biết.
Cô thấy lạ lắm, vừa muốn thêm, lại vừa muốn ngừng.
Thấy cô dối lòng, anh mạnh tay hơn, cho đến khi nơi ấy co siết lại lần đầu tiên, tiết ra mật ngọt.
Anh cầm lấy "vũ khí" trên người mình, khẽ khàng gác lên cửa động, sau vài lần đưa đẩy đã hoàn toàn đi vào bên trong.
Đau!
Cô gái nhỏ nhíu mày, giọt nước mắt rớt khỏi khóe mắt.
Anh ngừng động, cúi người dùng môi mình lau đi từng giọt lệ trên gương mặt kia.
Đợi một lúc, anh bắt đầu trúc trắc di chuyển nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng hôn lên bờ môi mọng đỏ.
Cô có thói xấu, anh vừa rời môi, cô lại đưa ngón trỏ lên miệng cắn nhằm ngăn chặn âm thanh ám muội.
Nếu đã vậy, anh sẽ để cô không thể khép miệng lại được nữa.
Dù bản thân đang kiềm chế đến mức mồ hôi lấm tấm trên lưng, anh vẫn cố tình đưa đẩy thật chậm.
Anh rõ ràng là muốn "tra tấn" cô với cái tốc độ này.
"ニンニン、好きですか?" (Ninnin, sukidesuka?)
(Ninh Ninh, có thích không?)
"Tử Đằng...!Ức ...!Đừng..."
"Trả lời anh, xong rồi anh sẽ tha cho em."
Sau đó, anh lại hỏi:
"好きですか?" (Sukidesuka?)
(Có thích không, hả?)
"Ư...!好き...!大好きです...!Ưm..." (Suki...!Daisukidesu...)
(Ư...!Thích...!Em thích lắm...!Ưm...)
Mới chỉ có vài phút cô đã không chịu nổi.
Cô đầu hàng anh rồi, thực sự nghe theo anh mà trả lời câu hỏi đó.
Nhưng mà, lời trên giường của đàn ông thực sự không thể tin được.
Rõ ràng anh đã nói nếu cô nói thích, anh sẽ tha cho cô, thế mà hiện tại con người đang điên cuồng