Đôi nam nữ đến Nhật đã hơn hai ngày, nhưng chỉ dành vài tiếng buổi tối của ngày đầu tiên để ra ngoài.
Tất cả là vì con sói đói lâu ngày kia.
Ninh An bị anh làm cho kiệt sức, buổi sáng hôm sau cô lười tỉnh giấc, cứ nằm bẹp trên giường ăn vạ không chịu dậy.
Trong lúc đó, anh cũng cứ mãi quanh quẩn bên cạnh cô, cơm bưng tận tay, nước dâng tận miệng.
Đến buổi tối ngày thứ hai, cô đã lại sức và chán ở trong phòng, bắt đầu muốn ra ngoài thì con người kia lại có hứng, thế là lại ấn cô trên giường, say sưa không biết trời đất.
Lúc tỉnh dậy đã là xế trưa ngày thứ ba.
Ninh An gượng cơ thể đau nhức của mình, dùng bàn chân hồng hồng nho nhỏ của mình đá con người đang nằm úp sấp bên cạnh một cái khiến anh thức giấc.
Vừa mở mắt nhìn thấy cô, anh đã lại sán đến gần hôn hôn hít hít.
Cô gái nhỏ chun mũi, ủn anh ra khỏi người mình mà nạt:
"Anh tránh ra!"
Cô vừa ngồi dậy, tấm chăn lông màu kem sữa mềm mại liền tuột khỏi người, để lộ một thân ngọc ngà đầy những dấu vết đo đỏ ám muội.
Cô thấy yết hầu anh động đậy, ánh mắt như sói chằm chằm nhìn vào đôi thỏ con của cô.
Ninh An vội vàng kéo chăn lên, đá anh thêm một cái:
"Anh...!Anh mà làm nữa, sau này cấm túc một tháng."
Một tháng thì thà giết anh đi còn hơn.
Lý Tử Đằng nghe cô nói vậy, cũng thương cô hai ngày qua đã quá sức rồi, bèn tiến lại gần lấy lòng:
"Anh nghe lời, đừng có cấm túc.
Không phải anh không biết kiềm chế, là do em mê người quá đấy chứ."
Lại còn nịnh bợ, cô không thèm nghe anh dụ dỗ đâu.
Cô bị anh lừa hơn hai ngày trong phòng rồi, là dân có kinh nghiệm nên sẽ không mắc mưu nữa.
Nói là vậy, nhưng thực sự là anh thương cô nên nếu cô thấy không thoải mái, anh cũng sẽ bớt đòi hỏi.
Vào ngày cuối cùng của chuyến du lịch này, Lý Tử Đằng đã cầu hôn Ninh An, ở tại nơi mà anh đã tỏ tình với cô ngày xưa.
Cô gái nhỏ quên béng mất mấy ngày trước bị anh hành hạ đến thế nào, vừa khóc nức nở cảm động vừa hạnh phúc ôm lấy anh.
Hai tháng sau đó, lễ cưới của hai người diễn ra trong nước, không rình rang mà chỉ mời những người thân thiết tới chúc phúc.
Nghe Ninh An báo tin kết hôn, Khâu Ảnh đang vi vu cách nửa vòng Trái Đất cũng vội vàng quay về, cùng cô sắm sửa những thứ cần thiết.
Lễ kết hôn của hai người được tổ chức trong một khuôn viên ngoài trời, cỏ xanh bát ngát.
Mọi thiết kế cùng hoa trong đám cưới đều là Ninh An tự tay mình đầu tư.
Những việc còn lại Lý Tử Đằng tự mình làm hết.
Hai người bọn họ đều đã không còn người thân ruột thịt, nhưng lại có những vị trưởng bối hết mực yêu thương cùng những người bạn vô cùng đáng quý.
Ba của Khâu Ảnh đại diện cho nhà gái, ông Lý đại diện cho nhà trai lên phát biểu, từng lời gửi gắm cho cô dâu và chú rể mới đều mang theo tình cảm chân thành.
Lý Mai Linh cũng đến.
Cô ngồi bên dưới hàng ghế khán giả, đôi mắt rưng rưng nhìn người mình thích bấy lâu nay trao nhẫn cùng cô gái mà anh yêu thương nhất.
Cay đắng là chỉ vài ngày trước, cô mới biết Lý Tử Đằng lại chính là chú nuôi của mình, bởi lẽ ông Lý là em trai của ông nội cô, hay chính là ông trẻ của cô.
Ngày trước, cô cũng đã từng mặc chiếc váy trắng tinh khôi như cô dâu bây giờ, chỉ tiếc là không được như ý nguyện.
Vậy đấy, mối tình đầu cứ như vậy theo quan hệ chú cháu mà tan biến mất.
Cô đành phải từ bỏ thôi.
Khâu Ảnh