Edit: QN.Beta: Mâu.Một màn này cũng đủ để lọt vào top mười cảnh quay đặc sắc của các chương trình giải trí trong năm nay.
Trong nhà xưởng lộn xộn, một người phụ nữ mặt mày dính đầy bụi bẩn, xanh xao, yếu ớt, dù vậy cũng không thể che giấu được dáng vẻ xinh đẹp, và hai người đàn ông đẹp trai đang cùng lúc đưa tay ra, muốn bế công chúa người phụ nữ này.
Đây rõ ràng là hình ảnh của một bộ phim thần tượng.
BGM [1] của những bộ phim Hàn Quốc rõ ràng nên vang lên vào lúc này.
[1] BGM is background music: nhạc nền.Ảo tưởng của Cố Nam Ngạn quả thật không sai chút nào, bởi vì cảnh tượng lúc này thật sự rất giống phim thần tượng. Bây giờ kỳ thật đang có rất nhiều người điên cuồng bình luận, một làn sóng bình luận gào khóc hú hét gọi “Nghiêm Chuẩn”, một làn sóng bình luận reo hò, cổ vũ cho “Thạch Tử An”.
Đương nhiên, có rất nhiều fans của Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An không đồng ý với việc này, nhưng tất cả đều bị nhấn chìm bởi hết đợt sóng này đến đợt sóng khác của người qua đường.
Bây giờ sự tập trung của tất cả mọi người kể cả Nghiêm Chuẩn, Thạch Tử An, biên đạo hiện trường, và tất cả khán giả đang ngồi trước màn hình đều đổ dồn về một người – đó chính là Cao Phỉ.
Tất cả mọi người đều thấp thỏm, hồi hợp chờ xem nữ diễn viên chính trong phim thần tượng sẽ lựa chọn ai đây.
Sau đó, với trái tim mong đợi, bọn họ đã nhìn thấy.
Tay trái Cao Phỉ đẩy Nghiêm Chuẩn ra, tay phải chặn Thạch Tử An lại, mặt xụ xuống một đống, động tác nhanh nhẹn, tránh thoát khỏi lồng ngực của cả hai người đàn ông.
Gần như là chạy trối chết.
Mọi người: “…”
Điều này đâu có giống với kịch bản của mấy bộ phim thần tượng.
Cố Nam Ngạn chạy cách xa Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An ba bước rồi mới dừng lại, vài bước này gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của anh, bây giờ cả cơ thể và tay chân anh như nhũn ra, bụng dưới lại trướng đau.
Cố Nam Ngạn đưa tay che phần bụng dưới đang trướng đau của mình, đột nhiên, anh cảm giác dưới bụng có một dòng nước ấm đang chảy ra, giống như có thứ gì đó đang rò rỉ.
Thoạt đầu anh cũng không biết đó là gì, mãi cho đến khi anh đột ngột nhớ ra trong lúc thu dọn hành lý để đến đây, Cao Phỉ đã lặng lẽ nhét thêm hai gói băng vệ sinh vào vali của mình.
Cố Nam Ngạn ôm chặt lấy bụng mình, nhớ lại cảnh tưởng Cao Phỉ nhét băng vệ sinh vào, trong nháy mắt, anh gần như hóa đá.
Dường như cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao cơ thể Cao Phỉ lại bất ngờ trở nên yếu ớt khác thường như vậy.
Thạch Tử An lo lắng hấp tấp chạy đến: “Chị Cao Phỉ, chị có sao không, có cần đến bệnh viện không?”
Nghiêm Chuẩn cũng bước đến: “Thế nào rồi?”
Môi Cố Nam Ngạn vốn đã nhợt nhạt bây giờ lại càng thêm trắng bệch, anh có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác đau đớn ở bụng dưới, kèm theo đó là từng đợt nước ấm phun trào.
Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm Cố Nam Ngạn tràn ngập bi thương, anh nhắm chặt hai mắt, yếu ớt nói: “Không cần.”
Anh đi về hướng nhà vệ sinh.
Thạch Tử An lại chạy đến, nắm lấy cánh tay anh: “Chị Cao Phỉ hay là để em dìu chị đi.”
“Không cần.” Cố Nam Ngạn rút khuỷu tay mình ra khỏi tay Thạch Tử An, sau đó ôm bụng, đi thẳng về phía nhà vệ sinh, ánh mắt anh kiên định, khập khiễng đi từng bước một, tuy gầy yếu nhưng vẫn kiên cường, hùng dũng mà bị tráng.
Bóng dáng cô độc và đầy kiên định trong ánh chiều hoàng hôn, không khỏi khiến nhiều người xúc động.
Đến lúc này, cơ bản mọi người có mặt đều đã hiểu vì sao.
“Hu hu hu hu sao nhìn bóng lưng này mà tôi thấy cảm động quá.”
“Cao Phỉ thật sự là một người phụ nữ rất kiền cường, không hề nhõng nhẽo chút nào.”
“Chắc là bà dì đến rồi.”
“Mẹ ơi, dì cả đến rồi mà còn chuyển hàng cả ngày, Cao Phỉ cũng liều ghê.”
“Hơn nữa dáng vẻ cô ấy chạy trốn trối chết khỏi người Nghiêm Chuẩn vừa buồn cười lại vừa chua xót.”
“Chắc chắn là để tránh bị hiểu lầm.”
“Nếu tôi mà rơi vào vòng tay của trai đẹp thì khẳng định thà chết ăn vạ chứ không buông ra đâu, Cao Phỉ ngã vào vòng tay của hai anh đẹp trai vậy mà vẫn có thể bật ra ngay, khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy huhuhuhu.”
“Nói thế nào thì con gái mà biết tránh những hiểu lầm không cần thiết, và cư xử đúng mực thì cũng tăng thiện cảm hơn rất nhiều.”
“Con người của Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An cũng vô cùng tốt, có nhiều lưu lượng bị fans nhìn chòng chọc thậm chí còn không dám chạm chút nào vào người khác giới, đây đều là quan hệ bình thường giữa người với người thôi, có nhất thiết phải vậy không.”
…
Chẳng mấy chốc, hình ảnh “Cao Phỉ” ngất xỉu được trai đẹp bế công chúa, kết quả vừa mở mắt thì vội lao ra khỏi lồng ngực của Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An lập tức đã lên hotsearch, cảnh tượng trực tiếp chuyển từ phim thần tượng sang phim hài, sau đó lại biết được bà dì cô ấy đến nhưng vẫn chuyển hàng cả một ngày, cộng với những bức ảnh xinh đẹp mà nhóm fans Máy bay đã đăng lên quảng trường [2], lần này fan Cao Phỉ tăng lên không ít.
[2] Quảng trường: Khi bạn lên weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.Vốn dĩ fans của Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An đều gai mắt Cao Phỉ, kết quả muốn Cao Phỉ tránh anh trai (con trai) bọn họ bao xa thì cô tránh bấy xa, thà chết cũng không cần anh trai (con trai) bọn họ bế công chúa, cho nên tất cả những người đó đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu hài lòng với người đẹp này, thậm chí còn đăng weibo trên quảng trường của hotsearch.
Cao Phỉ khá ổn.
…
Trong nhà trọ, Cố Nam Ngạn hơi thở yết ớt, mặt mày xám xịt nằm trên giường, anh thậm chí còn không dám xoay người, bởi vì anh vừa học được một từ gọi là “chảy nghiêng”. [3]
[3] Trong truyện để là 侧漏, trong cv là sường lậu, dịch từng chữ thì là 侧: bên, bên cạnh, nghiêng,.. 漏: chảy, rò rỉ. Nên tui đã chém gió thành “nghiêng chảy”, hiểu ý tui là gì mà đúng không kkkk. (Trích lời QN)Lần đây tiên nghe thấy “nghiêng chảy” đó ạ =), nhưng mị cũng không biết diễn tả như nào nên để là “chảy nghiêng” đi. (Trích lời Mâu)Anh duỗi tay che bụng dưới lại, chỉ có thể cố gắng hít thở từng hơi thật sâu để giảm bớt sự đau nhói.
Hóa ra… Mỗi tháng Cao Phỉ đều đau như vậy.
Cố Nam Ngạn không khỏi nghĩ đến dáng vẻ Cao Phỉ khi phải chịu đựng sự đau đớn này.
Tổng đạo diễn yêu cầu mọi người ra ngoài để họp.
Kết quả làm việc hôm nay đã có, sáu khách mời cố định, năm người hoàn thành nhiệm vụ, trong đó Cao Phỉ hoàn thành vượt mức gấp đôi.
Người không hoàn thành nhiệm vụ chính là Hồ Y Tịnh, cô ta cứ nghĩ rằng đến trường mầm non làm giáo viên thì chỉ cần thể hiện sự lương thiện và tình yêu thương của mình là được, không ngờ đến lại bị mấy đứa nhỏ nghịch ngợm hành hạ dến nỗi suýt chút nữa là không khống chế được cảm xúc, nổi điên trước ống kính.
Hồ Y Tịnh không hoàn thành được nhiệm vụ nên không thể chi trả cho tiền thuê nhà ngày hôm nay, sự chú ý của mọi người tự nhiên sẽ đổ dồn về phía “Cao Phỉ” người đến kỳ kinh nguyệt hôm nay nhưng vẫn hoàn thành gấp đôi lượng công việc.
Nếu cô đồng ý chia một nửa tiền công của mình cho Hồ Y Tịnh là mọi việc sẽ ổn thỏa.
Bây giờ Cố Nam Ngạn chỉ cảm thấy cả người suy yếu từ trong ra ngoài, hoàn toàn sẽ không so đo mấy việc nhỏ nhặt này, trực tiếp đồng ý: “Được.”
Hôm nay ngoại trừ cô ta ra thì tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ còn phải để Cao Phỉ giúp trả tiền thuê nhà, nụ cười của Hồ Y Tịnh hình như có hơi miễn cưỡng: “Cảm ơn.”
Cố Nam Ngạn không quan tâm đến hàm ý sâu xa trong vẻ mặt của đàn bà con gái, chỉ “ừm” một tiếng.
Cuộc họp hôm nay đến nay là kết thúc, khách mời có thể tự do nghỉ ngơi.
Triệu Vũ đề nghị mọi người cùng nhau chơi bài, Cố Nam Ngạn tất nhiên không có tâm trạng để tham gia, anh trở lại căn phòng chưa đồ nhỏ của mình.
Anh vừa nằm xuống không bao lâu, của phòng đã bị gõ.
Đàm Hân thò đầu tiến vào: “Cao Phỉ, ở chỗ tôi có trà gừng đường đỏ, tôi pha cho cô một ly rồi nè.”
Cô ấy đặt ly trà gừng đường đỏ lên cái tủ ở đầu giường.
Cố Nam Ngạn khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Đàm Hân vừa đi khỏi, thì ngay sau đó cửa phòng lại bị gõ.
Lần này người bước vào là Thạch Tử An.
Thiếu niên còn chưa nói gì thì khuôn mặt đã đỏ bừng, một lúc lâu sau mới lấy từ sau lưng ra một chiếc chăn điện: “Chị Cao Phỉ, cho chị cái này, để lên bụng sẽ đỡ khó chịu hơn một chút.”
Cố Nam Ngạn lại khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Thạch Tử An vừa để chăn điện xuống thì lập tức chạy mất.
Cố Nam Ngạn còn chưa kịp thở thì lại có người bước vào tiếp.
Lần này là Nghiêm Chuẩn, anh ta cũng mang theo đồ đến.
Cố Nam Ngạn ngẩn ngơ tự hỏi liệu mình có phải là hộ nghèo ở nông thôn
được mọi người đến giúp đỡ hay không.
Anh uống trà gừng đường đỏ, chườm chăn điện lên bụng mình.
Cuối cùng bụng cũng đỡ đau hơn.
Cố Nam Ngạn thở dài nằm xuống, lấy di động ra xem.
Tất cả đều là tin nhắn do Cao Phỉ oanh tạc đến, và rất rõ ràng cô ấy đã biết được những việc xảy ra hôm nay thông qua chương trình.
Hôm nay Cao Phỉ cách màn hình nhìn thấy Cố Nam Ngạn bị đau đến ngất đi, trái tim cô như muốn ngừng đập.
Tiếp đó, lúc cô nhìn thấy anh kiên quyết đẩy Nghiêm Chuẩn và Thạch Tử An ra, một mình đi ngược ánh hoàng hồn, lẻ loi và kiên cường tự mình đi đến nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề thì cô đã khóc.
Cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ của bản thân lần đầu tiên có kinh nguỵêt, lúc đó cô cái gì cũng không biết, vào một ngày đột nhiên phát hiện quần mình có vết máu, người cô bị chảy máu rồi, cô sợ đến mức không nói nên lời, cứ tưởng bản thân sắp chết nên đã chạy vào một góc nhỏ khóc rất lâu, sau đó mới biết được đây chính là đến kỳ kinh nguyệt.
Suy từ vấn đề của mình ra, Cố Nam Ngạn là một người đàn ông, vậy lúc anh vào nhà vệ sinh cởi quần ra, trong giây phút nhìn thấy mình đến kỳ thì nội tâm sẽ sợ hãi và bất lực đến cỡ nào.
Nghe nói kiếp này nếu người đàn ông có bà dì đến thì kiếp trước chính là một thiên thần gãy cánh.
Mà vào giây phút này, khi thiên thần gãy cánh dễ yếu ớt và bất lực nhất thì người có thể cho anh sự an ủi ấm áp và cổ vũ vào lúc này chỉ có thể là cô, kẻ đầu sỏ đã gây ra tất cả chuyện này.
Cao Phỉ đoán chừng việc mà Cố Nam Ngạn hối hận nhất trong cuộc đời này chính là đã đến tham gia buổi lễ Tinh Quang Chi Dạ, sau đó đạp phải cái ván trượt màu sắc kia rồi đụng vào cô.
Cao Phỉ: “Anh trai Cố, thật sự xin lỗi anh huhuhu.”
“Anh không cần phải sợ, đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên của con gái, sẽ không chết do chảy máu đâu, bình thường tôi sẽ đến kỳ trong khoảng ba bốn ngày, mấy ngày này cảm xúc của anh sẽ tương đối nhạy cảm yếu ớt, nếu anh muốn khóc thì không cần phải kiềm chế, cứ khóc to một lúc đi, đàn ông khóc cũng không phải là một cái tội.”
“Chỉ xin anh đừng giận tôi, anh biết đó đây là hiện tượng sinh lý của tôi, tôi cũng không thể nào kiểm soát được, nếu có cách nào đó để cái kia không đến thì tôi thật sự cũng muốn nó đừng đến. Crying.jpg.”
“Tôi thật sự đang cố gắng học cho tốt bài tập anh đã giao, anh xem nè, anh xem rồi thì đừng giận tôi nữa nha huhuhuhu.”
Bên dưới còn đính kèm hình ảnh bản ghi chú hôm nay khi xem phim của Cao Phỉ.
Khi nhìn thấy một đống meme khóc lóc thảm thiết không biết Cao Phỉ thu thập từ đâu ra, Cố Nam Ngạn thấy hơi đau đầu.
Anh trả lời: “Tôi không giận cô.”
Loại chuyện này không thể trách cô được.
Cao Phỉ nhắn lại: “Thật sao? Nước mắt.jpg.”
Tựa như hiểu được tâm lý anh lúc này rất yếu ớt, cô lại bắt đầu dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành:
“Anh Cố bây giờ anh thấy đỡ hơn chút nào chưa, bụng còn đau không?”
“Hôm nay tôi đã xem suốt nửa tiếng anh chuyển hàng chuyển phát nhanh, thật sự rất cực khổ, tôi xin lỗi.”
“Nhưng mà để tôi kể anh nghe, từ khi anh tham gia chương trình này, tôi thậm chí còn có cả fanclub nữa đó, “fanclub Máy Bay”, tên fans của tôi là “Máy bay””.
“Tôi ra mắt đã bốn năm rồi nhưng vẫn không có fanclub, anh mới tham gia chương trình hai ngày thì đã có rồi, tôi thật sự rất cảm ơn anh.”
“Mặc dù tôi biết người mà fans thích thật ra là anh, nhưng tôi vẫn rất vui.”
“Lần này vì giúp tôi mà anh đã chịu nhiều cực khổ như vậy, sau này anh kêu tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng hết.”
Lúc đầu khi Cố Nam Ngạn nhìn thấy cái tên “fanclub Máy bay” thì hơi mỉm cười, sau đó lại khẽ cau mày khi thấy câu “sau này kêu tôi làm gì tôi cũng sẵn lòng”.
Thật sự việc gì cũng đều sẵn lòng sao?
Anh trả lời: “Đã không sao rồi.”
Cũng đã đỡ đau nhiều rồi, chỉ là bây giờ cơ thể mệt mỏi không có sức lực.
Cao Phỉ tiếp tục nhắn lại, cô gửi cho anh một meme “xoa xoa cho bạn nha”.
“Đêm nay lúc ngủ anh chú ý chút nhé, đều tại tôi không đưa quần an toàn cho anh.”
Vì vậy Cố Nam Ngạn đã lên Baidu tra thử “quần an toàn” là gì.
Cao Phỉ lại gửi tin nhắn đến: “Anh Cố, vậy bây giờ tâm trạng của anh có tốt hơn chút nào chưa?”
Tâm trạng? Cố Nam Ngạn ngẫm nghĩ một lúc, hình như tâm trạng của anh… có vẻ cũng không tệ lắm?
Ngoại trừ bây giờ ngực có hơi đau.
Cố Nam Ngạn phát hiện ngực mình hay nói đúng hơn là ngực Cao Phỉ bắt đầu hơi đau.
Có thể vì buổi chiều đau bụng quá nên anh không chú ý đến, lúc này vì bụng đã đỡ đau, nên cảm giác trướng phía trước ngực lại dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Ban đầu Cố Nam Ngạn không bận tâm đến chút cảm giác đau cỏn con này, cho đến khi anh nghĩ đến điều gì đó, hai mắt đột nhiên trợn trừng, giật mình.
Cố Nam Ngạn vẫn nhớ câu nói “Cao Phỉ mặt giả, ngực giả, chỉ có trái tim yêu Cố Nam Ngạn là thật.”
Bây giờ thì anh đã biết khuôn mặt là thật, trái tim yêu anh thì đó giờ anh vẫn biết là thật, nhưng còn ngực thì sao?
Nếu là giả thì bây giờ lại bất thình lình trướng đau như vậy, có phải là do buổi chiều làm quá nhiều việc nặng nên đã xảy ra vấn đề gì đó với mấy bộ phận giả bên trong.
Anh biết đây là vấn đề riêng tư, cơ thể của người khác họ muốn làm gì thì làm, anh không quản được cũng không xen vào được. Nhưng bây giờ thì không giống vậy nữa, anh đang ở trong cơ thể của Cao Phỉ, nếu xảy ra vấn đề gì đó, chẳng hạn như silicone bị rò rỉ…
Sẽ mất mạng đó!
Cố Nam Ngạn lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng gửi tin nhắn cho Cao Phỉ: “Ngực tôi bị đau.” “Không, là ngực cô bị đau, sưng đau.”
“Bây giờ có cần đi bệnh viện không?”
Cao Phỉ: “Hả?”
“Tại sao… phải đi bệnh viện chứ?”
Buổi chiều Cố Nam Ngạn đau bụng đến như vậy mà còn không đi bệnh viện, thì việc trướng ngực khi bà dì đến là chuyện rất bình thường mà.
Cao Phỉ nghiền ngẫm tin nhắn của Cố Nam Ngạn một lúc, cuối cùng hình như cũng hiểu ra điều gì đó.
Đàn ông mà có thể biết được con gái sẽ bị đau bụng khi đến ngày đã là khá tốt rồi, làm sao mà biết được còn có cả người sẽ bị đau ngực khi đến ngày nữa.
Trên đầu Cao Phỉ hiện lên đầy vạch đen, cô giải thích: “Anh Cố, anh đừng sợ, ngực bị căng đau ừm, chỉ là hiện tượng bình thường khi con gái đến kỳ sinh lý thôi.”
“Với lại…tôi chưa hề độn silicone.”
Sau khi Cao Phỉ gửi tin nhắn này xong thì đỏ bừng cả mặt, cô lấy điện thoại nhét xuống dưới gối.
Cố Nam Ngạn sờ không ra sao? Là thật hay giả?
Hay là nói kể từ khi sử dụng cơ thể của cô anh vẫn chưa tỉm mỉ sờ qua lần nào.
Ngay cả khi hai người đang trò chuyện qua điện thoại thì rõ ràng bầu không khí giữa họ cũng bắt đầu có chút xấu hổ.
Rất lâu sau, Cố Nam Ngạn bên kia mới nhắn tin trả lời lại.
“Ừm.”
Hai phút sau, anh lại nhắn thêm:
“Ngủ ngon.”
Sau khi Cố Nam Ngạn nhắn chúc ngủ ngon xong, anh nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, hai mắt nhìn lên trần nhà, không ngủ được.
Cuối cùng anh thở dài một hơi, nghĩ đến hai người đều đã như vậy rồi, nếu có thể đổi trở lại, Cao Phỉ lại thích anh đến thế, thì sau này cứ để cô theo anh vậy.
Phía bên này, Cao Phỉ nghe thấy âm báo tin nhắn, cô để tay xuống gối mò điện thoại ra,Thiên thần bị gãy cánh đang chúc cô ngủ ngon.