Ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt là khó chịu nhất, đến ngày thứ hai, Cố Nam Ngạn cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
< Phòng của chúng ta > được coi là chương trình tạp kỹ thường trú đầu tiên mà anh tham gia kể từ khi ra mắt.
Cố Nam Ngạn không giỏi ngụy trang trước ống kính chương trình thực tế và anh cũng không muốn tiếp tục hình tượng bình hoa ngu ngốc của Cao Phỉ.
Về cơ bản, việc anh có thể giúp Cao Phỉ là hoàn thành hai nhiệm vụ, một là tận lực giúp cô ấy tẩy trắng sau chương trình tạp kỹ lần trước, hai là giúp cô ấy thoái khỏi tình trạng bị cắt cảnh ác độc của tổ chương trình.
Ngày hôm sau, Cố Nam Ngạn nhận nhiệm vụ làm tài xế taxi.
Thật ta Cao Phỉ có bằng lái xe, nhưng như mọi người biết, cô ấy thi lý thuyết hai lần, thi thực hành ba lần, lúc trước còn bị antifan đem ra cười nhạo một trận.
Khi Cố Nam Ngạn nhìn thấy tờ giấy ghi "tài xế taxi" trên tay, vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Đang có người muốn hỏi anh có muốn thay đổi nhiệm vụ không, Cố Nam Ngạn mở miệng trước: "Không cần."
"Tôi có thể lái."
Thấy "Cao Phỉ" kiên trì nói chính mình có thể lái xe, người khác rất khó để thuyết phục được cô, cuối cùng trước khi xuất phát, Thạch Tử An đột nhiên ngăn "Cao Phỉ" lại.
Cố Nam Ngạn nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt: "Làm sao vậy?"
Thạch Tử An từ phía sau lấy ra một lá bùa bình an màu đỏ, nhét vào tay anh với vẻ mặt vừa chân thành vừa lo lắng: "Chị Cao Phỉ, đây là thứ mà mẹ em xin ở chùa cho em trước đây.
Hôm nay em đem nó cho chị mượn, nhất định phải chú ý an toàn”.
Cố Nam Ngạn nhìn lá bùa bình an trong tay mình.
Lúc này, Đàm Hân cũng đi tới.
Cô lấy chuỗi ngọc châu trên tay mình ra đeo vào cổ tay mảnh khảnh của "Cao Phỉ", nắm chặt tay "Cao Phỉ": "Phỉ Phỉ, cái này phù hộ bình an, thuận buồm xuôi gió."
Cố Nam Ngạn cắn răng, dùng chút sức lực rút tay mình ra khỏi tay Đàm Hân.
Sau đó, ngay cả Triệu Vũ, một người mẫu, anh chưa từng nói chuyện qua, lần này cũng đến và nói: "Chân trái chân ga, chân phải phanh xe lại.
Trong trường hợp khẩn cấp, nhất định phải đạp phanh xe lại.
Đừng buông tay lái mà lấy tay che mắt, nhất định phải nhớ kỹ.
"
Cố Nam Ngạn: "..."
Anh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười mà cảm ơn ý tốt của mọi người, đồng thời nhận chìa khóa xe từ ê-kíp chương trình.
Anh dựa theo nguyên tắc muốn tạo hình tượng tốt cho Cao Phỉ, anh trước có thể đưa những người này đi làm trước, để bọn họ không cần chen chúc trên xe buýt, vì vậy anh hỏi: "Đi nhờ xe không? Tôi chở mọi người đến nơi làm việc."
Sau đó tất cả mọi người không hẹn mà cùng, một bên mỉm cười, một bên đồng loạt lắc đầu.
Hình ảnh mọi người đồng loạt lắc đầu làm người xem phát sóng trực tiếp bị chọc cười.
[Phốc ha ha ha ha haha bộ dáng ghét bỏ này là sao]
[Bộ dáng giống bạn bè tôi lần đầu tiên tôi có bằng lái và mời họ lên xe]
[Hình ảnh này trông giống tình cảnh biệt ly vậy]
[Cao Phỉ thi thực hành ba lần mới đậu, ai dám ngồi trên xe cô ấy]
[Người ta thi ba lần mới qua.
Bộ trong quy định, người thi thực hành ba lần mới qua thì không được phép lái xe à ...]
[Tôi sẽ tức giận khi nhìn thấy kiểu tài xế nữ này trên con đường]
....
Thấy không ai muốn đi, Cố Nam Ngạn không miễn cưỡng mọi người đi chung xe nữa, anh lấy chìa khóa nhìn người bạn đồng hành với mình hôm nay — một chiếc Volkswagen.
Có một vài camera mini trong xe.
Cố Nam Ngạn ngồi vào ghế lái, điều chỉnh kính chiếu hậu, thuận lợi lái xe ra khỏi ga-ra, một đường lái thẳng đến bên đường.
Nhìn động tác thành thạo Cao Phỉ, nhàn nhã bình tĩnh, những người chờ xem chuyện cười nhíu mày:
[Sao tôi cảm thấy tư thế lái này không tệ lắm? ]
[Cái gì chắc là kiến thức lý thuyết, Cao Phỉ thi lý thuyết hai lần, kỹ thuật chắc ổn mà? ]
[Thi hơn hai lần mới qua, tôi thi một lần đã qua còn chưa nói gì]
[Chắc chắn chạy trên đường thì xong đời.
]
Ngay sau đó, Cố Nam Ngạn, người làm tài xế taxi trong một ngày, đã nhận được đơn hàng đầu tiên.
Hành khách là một nam thanh niên, mang kính gọng đen, vác theo hai ba lô, trông như một sinh viên đại học.
Thanh niên mở cửa ghế phụ, trước khi lên xe, nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế lái, sau đó đột nhiên dừng lại.
Nam sinh viên cẩn thận quan sát người ngồi ở ghế lái, do dự nói: "Cái kia......!Chị là Cao Phỉ?"
Cố Nam Ngạn cảm thấy hẵn Cao Phỉ sẽ rất vui khi được người qua đường nhận ra, gật đầu: "Ừ."
“Thực sự là chị!” Nam sinh viên lập tức kích động, lúc cậu ta và “Cao Phỉ” quay đầu lại đối mặt nhau, cậu ta còn kinh ngạc mở to miệng, chậm rãi nói: “Trời ạ, người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn.
"
Sau đó cậu ta nhìn thấy trong xe có vài cái camera mini, lại bắt đầu hưng phấn: "Mọi người đang ghi hình chương trình? Làm nhiệm vụ? Em hôm nay quá may mắn."
Cố Nam Ngạn: “Đúng vậy” Anh không muốn chậm trễ thêm nữa, hỏi nam sinh viên vẫn còn đang kích động, hỏi “Lên xe đi, đi đâu?
Là ừm, đi đâu
Cậu ta là muốn bắt xe.
Ngay khi những lời này nói ra, nam sinh viên đang hưng phấn dường như bắt đầu tỉnh táo lại.
Cậu ta rướn cổ nhìn quanh xe, không thấy ai khác trong xe cả.
Nam sinh viên cẩn thận hỏi: "Là chị lái xe đưa em tới nơi sao?"
Cố Nam Ngạn: "Ừ.
Đi đâu?"
Sau đó, nam sinh viên đang ngồi trong xe, vội mở cửa xe chạy đi.
Cậu ta đứng ngoài xe, nhìn người ngồi trên ghế lái với biệt danh "Sát thủ trạch nam", cười gượng nói: "Thật, thật ngại quá."
"Tôi không đi xe nữa, tốt hơn là tôi nên tự đi bộ một mình, hẹn gặp lại! Bái bai!"
Nam sinh viên đóng cửa xe, vác ba lô chạy nhanh như thỏ.
Hiệu ứng hài kịch trực tiếp bắt đầu.
Cố Nam Ngạn đối với bóng dáng bỏ chạy của nam sinh viên ngây ngẩn cả người.
Người xem phản ứng lại, bóng dáng chạy trốn của nam sinh viên, làn đạn một mảnh: [Hahahahahahahahaha]
[Người qua đường cũng không dám đi xe của Cao Phỉ, wtmxs]
[Bóng dáng này quá buồn cười]
[Điều này cho thấy mọi người đều trân trọng tính mạng của mình, 23333333]
[Nhiệm vụ hôm nay chắc chắn sẽ không hoàn thành, nhờ người khác giúp đỡ đi]
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lại như vậy, Cố Nam Ngạn hít một hơi thật sâu.
Từ những khách mời trong chương trình đến những người qua đường, họ đều không dám bắt xe của Cao Phỉ.
Chuyện Cao Phỉ thi lý thuyết hai lần và thi thực hành ba lần rốt cuộc nổi tiếng đến mức nào.
Anh chạy lang thang trên đường một lúc, cuối cùng đợi được vị khách thứ hai, hơn nữa còn dẫn theo một đứa trẻ.
Vị khách lần này không biết Cao Phỉ, chỉ nghĩ nữ tài xế này lớn lên rất xinh đẹp, Cố Nam Ngạn nhìn vị khách này một tay ôm đứa trẻ, một tay lén dùng điện thoại chụp lén anh.
Nghĩ đến nam sinh viên vừa bỏ chạy kia, một vài đoạn đường Cố Nam Ngạn muốn tăng tốc, muốn vượt qua, muốn cho mọi người thấy anh lái xe so với người khác vừa nhanh vừa an toàn.
Chỉ là khi nhìn qua gương chiếu hậu thấy đứa bé đang ngủ, anh nhịn xuống xúc động.
Cố Nam Ngạn lái xe rất ổn định.
Anh lôi kéo thêm được một vài vị khách, một đường thuận lợi.
Sau khi hành khách đầu tiên chạy trốn, phòng phát sóng trực tiếp vốn muốn xem những vị khách tiếp theo chạy trốn, sát thủ lái xe Cao Phỉ một đường lái xuống hồ, nhưng ngoài ý muốn, không ngờ kỹ thuật lái xe của Cao Phỉ tốt hơn mọi người nghĩ
Mọi thứ đều ổn định, ở mức trung bình.
Xem ra còn ngầm luyện tập, nếu không thì làm sao dám lái taxi trong chương trình.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
Loại nhiệm vụ này xem ra không có gì đáng xem, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không có bao nhiêu người xem, ngoại trừ một vài fans Phi cơ nhỏ gọi tới, những người còn lại căn bản là thông qua màn hình liếm nhan sắc mỹ nhân.
Giờ tan sở đang đến gần, Cố Nam Ngạn đã giải quyết xong các đơn hàng, sắp hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cuối cùng của ngày hôm nay.
Anh tiếp tục lang thang trên đường, đợi đơn hàng cuối cùng, làm xong thì kết thúc công việc, chợt thấy bên đường có người không ngừng vẫy tay.
Đơn hàng cuối cùng cũng đến, Cố Nam Ngạn dừng xe, còn chưa kịp hỏi đi đâu thì cửa ghế phụ đã được mở ra.
"Bác tài! Cứu mạng, bác tài!"
Cố Nam Ngạn lập tức quay đầu.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đứng ngoài cửa mở cửa xe, vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi trên ghế lái, lại sửa miệng: "Cô gái, vợ tôi sắp sinh.
Tôi đã gọi vài chiếc xe rồi nhưng bọn họ đều không ngừng lại.
"
"Cầu xin cô, chở chúng tôi một đoạn đi, vợ tôi đau chịu không nổi, đột nhiên nước ối vỡ ra, thật sự là sắp sinh rồi!"
Cố Nam Ngạn lập tức nhìn về phía sau, một thai phụ với cái bụng lớn đang nằm trên mặt đất, váy của cô ấy thấm ướt, vẻ mặt đau đớn khó chịu.
Cố Nam Ngạn hoảng sợ, chạy nhanh xuống đỡ thai phụ lên xe: "Đi!"
Bên cạnh đó, những fans đang theo dõi phát sóng trực tiếp đều hoảng sợ, mọi người đang thưởng thức mỹ nhân trong yên bình, hiện tại lại bị tình huống bất thình lình này dọa sợ:
[Ngạo tạo! ]
[Chuyện gì đang xảy ra vậy! ]
[Đây là thật sao? Không phải người chương trình sắp xếp? ]
[Ai lại tìm thai phụ đóng giả? Nước ối cũng vỡ ra rồi]
[Mau cứu người!]
Đáng tiếc là dù có lo lắng đến đâu thì mọi người cũng chỉ có thể lo lắng qua màn hình, Cố Nam Ngạn cùng chồng cô ấy đỡ cô ấy lên xe, sau đó lập tức quay lại ghế lái, nhanh chóng thắt dây an toàn.
Ở băng ghế sau, sản phụ vì cơn co thắt mà đau đớn rên rỉ, chồng nắm chặt tay sản phụ, nói chuyện mang theo vẻ nức nở: “Cô gái, đi bệnh viện, mai đi bệnh viện”.
Cố Nam Ngạn đáp “ Được”, trực tiếp lái xe.
Bệnh viện gần nhất ở đây gần 10 km, thời gian lại đang lúc tan tầm, đường đi rất dễ bị kẹt xe.
Băng ghế sau, người đàn ông thúc giục:” Cô gái, lái nhanh hơn một chút, vợ tôi sắp chịu không nổi rồi, phiền cô lái nhanh hơn một chút”
Cố Nam Ngạn nắm chặt tay lái, hít sâu một hơi, cuối cùng giẫm chân ga lao đi.
Xe tải như tên rời cung xông ra ngoài.
Người ngồi ghế lái biểu tình bình tĩnh không chút hoảng sợ nào, chỉ thuần thục đánh tay lái, tốc độ ngày càng nhanh, âm thanh giẫm chân ga như tiếng gầm rống, trên đường từng chiếc từng chiếc vượt qua.
Chạy nhanh như ổn định, như một tay đua chuyên nghiệp.
Cô ấy thậm chí một bên lái xe, một bên dùng tai nghe Bluetooth gọi gấp cho bệnh viện.
Ngoại trừ tiếng rên rỉ đau đớn của thai phụ cùng sự nôn nóng của người đàn ông, cơ hồ mọi người, đều nhìn về cô gái ngồi trên ghế lái vẻ mặt bình tĩnh mà kinh ngạc.
Thậm chí làn đạn cũng quên phát
Chỉ trong vài phút, nhịp tim của mọi người gần như ngừng đập trong sự căng thẳng đến nghẹt thở này.
Cuối cùng, giữa âm thanh chói tai của bánh xe cọ xát với mặt đất, chiếc taxi đã thực hiện một pha quay xe tuyệt đẹp, an toàn mà vững vàng dừng trước cửa bệnh viện.
Đã sớm có nhân viên y tế đã chờ sẵn, sản phụ nhanh chóng được nâng lên cáng và đẩy vào, chồng cô ấy cũng theo sát đi vào.
Mọi thứ thật không thể tin được, vừa rồi còn lo lắng đến mức nghẹt thở, trong xe đầy những tiếng rên rỉ đau đớn của thai phụ, hiện tại chỉ còn cô đơn một mình.
Cố Nam Ngạn nhìn theo bóng thai phụ được đẩy nhanh vào bên trong, ngồi trên ghế