Gần đây Thẩm Thần cảm thấy mình càng ngày càng kỳ lạ.
Giây trước nói một câu, giây tiếp theo câu sau vả câu trước, thậm chí làm ra mấy hành động khác thường.
Phần cảm xúc quỷ dị này khiến Thẩm Thần không tài nào tập trung vào công việc được, cho dù bây giờ đang ở công ty, đầu óc hắn chỉ toàn xoay quanh Tiêu Điền Điền.
Hay là đi tìm bác sĩ tâm lý?
Thật ra trước kia hắn còn cười nhạo bạn tốt trong vòng đăng ký khám tâm lý định kỳ, cho rằng bọn họ không biết tiết chế, không biết tự điều tiết bản thân.
Không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra trên người mình.
Hắn mệt mỏi xoa chỗ giữa mày, tầm mắt dừng lại ở núi công văn trên bàn làm việc.
Trong khoảng thời gian này quả thật Thẩm Thần khá ít quan tâm đến việc trong công ty.
Nhớ ngày trước, tháp sinh hoạt của hắn luôn đặt công việc lên hàng đầu, mình thứ hai, sau mới là người yêu và gia đình.
Nhưng bây giờ thì sao, tất cả tinh lực đều dồn hết lên người Tiêu Điền Điền.
Ngày đêm thương nhớ, nhưng mỗi lần gặp thì loạn một cục, mệt lòng tới mức đêm cũng không ngủ được.
Bỗng nhiên, trong đầu nhảy ra một cái suy nghĩ - bởi vì yêu người ta nên mới khổ sở.
Ồ, ra vậy.
Nhưng mà nếu là lúc trước, Thẩm Thần nhất định sẽ cho đây là đúng.
Lúc này lại cảm thấy hơi không khoẻ.
Nghĩ hoài cũng không moi ra nguyên nhân, thở nhẹ một hơi, mở văn kiện ra bắt đầu làm việc.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Chỉ có bên đối tác mới gọi tới điện thoại bàn.
Hẳn là trợ lý chuyển tiếp cuộc gọi đến.
Hắn ổn định tinh thần, ném những suy nghĩ phức tạp đó ra sau đầu.
Nhấc ống nghe lên, "Xin chào."
Ai ngờ, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng rống: "Cái thằng mất dạy! Mày dám kéo ba mày vào danh sách đen à!"
Giọng quá lớn, thế nên Thẩm Thần bất đắc dĩ phải đưa ống nghe ra xa khỏi tai mình.
Thật ra hắn muốn ngắt cuộc gọi luôn, nhưng như vậy sẽ càng làm đối phương tức giận, liền trả lời: "Ai kêu ba tìm con nói mấy chuyện không đâu."
Ba Thẩm không phục, "Ông đây tìm con mình mà còn phải quan tâm có phải chuyện chính sự không à.
Huống chi gần đây con cũng không lo làm việc.
Có mấy hạng mục chưa xong kia kìa, tính khi nào đẩy nhanh tiến độ đây."
Thẩm Thần hừ lạnh một tiếng, "Khi nào ba lại quan tâm chuyện công ty vậy?"
"Trước kia ba không quan tâm là bởi vì có con.
Ai biết bây giờ con lười như này đâu." Ba Thẩm dừng một chút, "Không nói cái này nữa.
Cuối tuần này con bớt chút thời gian về nhà ăn cơm đi."
Gì mà bất thình lình vậy?
Thẩm Thần nhớ lại những lần khi ba Thẩm dặn cuối tuần về nhà để làm chuột bạch cho món ổng vừa nghiên cứu ra.
"..."
Những món ăn đó làm tổng tài Thẩm thị sụt cân tiêu chảy nhiều ngày liền, đến nỗi phải vào bệnh viện truyền dịch.
"Bận lắm." Thẩm Thần quả quyết cự tuyệt.
"Nói gì đó, ba hỏi trợ lý Đổng rồi.
Cuối tuần này con không có việc."
Thẩm Thần bắt đầu suy xét việc chặt rớt cái đồ ăn cây táo rào cây sung, đồ được chim bẻ ná, được cá quên nơm, đồ có trăng phụ đèn - trợ lý Đổng.
Ba Thẩm nói tiếp: "Yên tâm đi, lần này là mẹ con xuống bếp.
Bà nghe con cuối tuần sẽ về nên sáng sớm ngồi nghĩ thực đơn rồi."
Nghe thấy câu này, sắc mặt Thẩm Thần hòa hoãn một chút, lại nghe ba Thẩm nói: "Ngày đó ba còn hẹn khách tới, tuổi cũng gần với con.
Hai người tụi con cũng có thể kết bạn."
Thì ra là thế, quả nhiên có việc mới tìm tới cửa.
Hắn nhíu mày, "Con không cần ba giúp con kết bạn."
Tuy rằng trái tim con trai làm bằng sắt đá, nói năng thì cụt lủn.
Ba Thẩm cũng hoàn toàn không tức giận, "Ai nha, cái người trẻ tuổi này không phải bình thường đâu."
Nhắc tới Đỗ Hữu, ông khen không dứt miệng, "Lâu lâu tới giúp đỡ sinh ý chỗ ba, còn biết lắng nghe, lớn lên rất đẹp, đúng là vừa đẹp người vừa đẹp nết."
Thẩm Thần đã hiểu.
Đây là tìm đối tượng cho hắn.
Hơn nữa đối tượng này không sợ chết, vì leo lên đùi hắn, mà dám đi ăn cơm ba hắn làm.
Không biết vào bệnh viện mấy lần rồi.
"Tóm lại đã quyết định xong, tối chủ nhật 7 giờ phải về nhà.
Nhớ kéo ba ra khỏi danh sách đen nghe chưa!"
Nói xong, ba Thẩm liền ngắt điện thoại.
Thẩm Thần nghe đầu kia cúp rồi mới chậm rãi bỏ ống nghe xuống.
Ba mẹ biết hắn thích đàn ông, hơn nữa còn đang trong một mối quan hệ.
Nhưng biết rồi mà vẫn giới thiệu đối tượng cho.
Hắn híp mắt, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Tiêu Điền Điền.
【 cuối tuần này về nhà với anh.
】
Trên phố người đi đường tới lui vội vàng.
Bởi vì nhiệt độ không khí bỗng dưng lạnh lên, tất cả mọi người đều mặc áo khoác, kéo cao cổ áo đi trong gió lạnh.
Vưu Hạo Vũ tới địa điểm thử vai, đi thang máy lên lầu, trên hành lang đã đứng không ít người.
Có trai có gái, hoặc đứng hoặc ngồi.
Có khuôn mặt từng xuất hiện vài lần trên màn ảnh, cũng có khuôn mặt của sinh viên.
Trong phòng không mở máy sưởi, dù có ăn mặc giữ ấm, cũng không thể làm cho máu trong người nóng lên.
Càng miễn bàn một bộ phận các cô gái mặc váy, để lộ đùi, các cô ấy run lợi hại nhất.
Mà Vưu Hạo Vũ vừa đi vào, liền khiến cho mọi người chú ý.
Cậu ăn mặc bình thường, nhưng dù sao cũng từng là thần tượng, cho dù giấu kỹ tới đâu, dáng người nhìn rất khác so với người thường.
Lưng ngắn chân dài, thân hình thon chắc, đi đường còn có khí chất.
Mọi người châu đầu ghé tai suy đoán thân phận, rất mau đã có người nhận ra cậu.
"…… Này, hình như là Vưu Hạo Vũ?"
"Vưu Hạo Vũ? Là thần tượng hết thời kia sao? Hiện tại muốn chuyển mình?"
Có người cười nhạt, "Trước nay luôn có thần tượng muốn cạnh tranh với diễn viên chính quy, không khỏi cũng quá coi thường nghề diễn rồi đó.
Đây không đơn giản là làm nũng với fan đâu."
"Còn che mặt, xem ra không đẹp gì mấy."
Một cô gái cười hì hì nói: "Đúng rồi, mình thấy còn không đẹp bằng cậu đâu."
Vưu Hạo Vũ hoàn toàn không để ý đến những lời soi mói đó, chi bằng nói là không để vào mắt.
"Số 134."
Không bao lâu liền nghe thấy số mình.
Vưu Hạo Vũ kêu người trợ lý rồi tháo mũ và khẩu trang xuống, chuẩn bị vào phòng.
Khi thấy rõ khuôn mặt, tiếng nói khe khẽ lúc đầu liền im bặt.
Tuy rằng đại bộ phận người trên mạng đều cho rằng tiểu thịt tươi ca hát nhảy nhót gì đó toàn là dùng phấn che mặt hết, nhưng trên thực tế cũng chưa từng gặp qua.
Lúc này lần đầu tiên nhìn thấy người thật, đa số ngồi ở đây đều nghĩ danh xưng đẹp đẽ gì đó đều không bằng người này.
Có không ít người ở đây đều có khuôn mặt đẹp, nhưng đứng bên cạnh Vưu Hạo Vũ đều thành đám không có nhan sắc.
Hoặc là lưng quá dài, mặt quá to, mắt quá nhỏ, gần như toàn là khuyết điểm.
Người là sinh vật nhìn mặt.
Không phân nam nữ, thấy người đẹp thì hảo cảm với người đó rất cao.
Huống chi Vưu Hạo Vũ không trang điểm, là khuôn mặt thật.
Mà cái người kiêu ngạo hồi nãy tốt xấu gì cũng đánh mắt kẻ lông mày.
Đứng kế bên Vưu Hạo Vũ nhìn giống nhảy phụ họa hơn.
Cô