Buổi thử vai cho phim điện ảnh kết thúc.
Trong phòng họp, ánh đèn hơi tối.
Máy chiếu gắn trên màn sân khấu đang chiếu một video, một người trẻ tuổi đang đứng trên sân khấu biểu diễn.
Có lẽ là do thói quen màn ảnh, động tác ngữ điệu rất thành thạo, gần như không chỗ nào bị lỗi.
Nếu cho thầy dạy ở trường chấm điểm, nhất định điểm sẽ từ 90 trở lên.
Không có điểm trừ.
Nhưng vấn đề là, cũng không có điểm cộng.
Tổng đạo diễn cầm điều khiển từ xa, ấn dừng video.
Quay đầu lại nhìn về phía đoàn đội của đạo diễn: "Đây là video cuối cùng?"
Giọng nghe là biết không mấy vừa lòng.
Bởi vì lần thử vai này người tới quá nhiều, nên phân ra mấy hội trường để tuyển chọn.
Đoàn đội của đạo diễn chia ra mấy tổ, phó đạo diễn là chủ, những người khác phụ trợ, cùng nhau tiến hành cho điểm.
Sau đó, đưa những người cao điểm nhất trình cho tổng đạo diễn, để ông ra quyết định cuối cùng.
Mà video của người trẻ tuổi vừa nãy chính là video chờ duyệt cuối cùng.
Các vai phụ nhỏ khác đã sớm chọn xong, chỉ có vai chính và vai ác là chậm chạp mãi cũng không chọn được người phù hợp.
Tổng đạo diễn từ trước đến nay luôn nghiêm khắc.
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám nói.
Cuối cùng vẫn có một phó đạo diễn đánh bạo hỏi: "Đạo diễn Vương, đó là người cuối cùng rồi, vẫn không được?"
"Không được, rất không được!" Đạo diễn Vương đập cái điều khiển từ xa xuống mặt bàn, khiến nó lắc nhẹ.
"Biểu hiện này của cậu ta chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, phù phiếm không thật.
Nhân vật là một người có thâm trầm, mà người như vậy không cần la to cho mọi người biết mình đang tức giận."
Đội chế tác hiểu yêu cầu của tổng đạo diễn, chính là muốn tìm một người có khả năng diễn tả cảm xúc tự nhiên nhất.
Nhưng yêu cầu này áp lên diễn viên mới thật sự rất khó.
Có người đề nghị: "Nếu không thì mời diễn viên có kinh nghiệm đi, bọn họ khẳng định không thành vấn đề."
Đạo diễn Vương im lặng.
Kịch bản này xoay quanh vai chính và vai ác, không bằng nói là song nam chủ.
Mặc dù có thể tìm người có kinh nghiệm, ông vẫn muốn khai quật lớp diễn viên mới.
Suất diễn của vai chính không khó.
Chỉ cần đúng khí chất, không sợ màn ảnh, ông tin tưởng mình có thể cầm tay chỉ dạy cho nên hồn.
Nhưng vai ác không giống vậy, cảm xúc không hiện ra bên ngoài, yêu cầu dùng ánh mắt và cử động rất nhỏ của cơ mặt để diễn tả.
Nếu thật sự tìm không được diễn viên mới thích hợp, cũng chỉ có thể sửa thiết lập nhân vật trong kịch bản.
Ông trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Đem sơ yếu lý lịch qua đây."
Không bao lâu, trợ lý liền ôm tới một thùng giấy sơ yếu lý lịch.
Tất cả chỗ này là sơ yếu lý lịch đã được sàng lọc.
Nhóm phó đạo diễn lộ vẻ kinh nghi.
Đây là muốn chọn lại từ đầu?
Nhưng đạo diễn Vương cũng chưa giải thích cho bọn họ, bắt đầu lật xem, tốc độ rất mau, gần như một tờ trong một giây.
Ngẫu nhiên sẽ dừng lại, kêu trợ lý lấy video của người trong tờ sơ yếu lý lịch ra xem.
Chỉ là càng nhìn, mày ông nhăn càng chặt.
Quả thật rối tinh rối mù.
Còn kém hơn mấy người tới buổi phỏng vấn.
Quả nhiên không nên ôm may mắn.
Tuy rằng so ra còn kém lắm, nhưng những người khác cũng coi như có kinh nghiệm cùng năng lực, không có khả năng từ chỗ này rơi ra một diễn viên có thiên phú.
Lúc đạo diễn Vương chuẩn bị dừng lại hành vi ngu xuẩn này của mình, một tờ sơ yếu lý lịch hấp dẫn sự chú ý của ông.
Nói đúng ra là ảnh chụp trên tờ sơ yếu thu hút ông.
So sánh với những người khác, thì có hơi đẹp quá mức cho phép.
Ông rút ra tờ sơ yếu lý lịch, nhìn lướt qua, đọc thông tin về công ty, "Giải Trí Hân Văn?".
truyện đam mỹ
Chưa từng nghe qua tên công ty nhỏ này.
Đạo diễn Vương gõ mặt bàn: "Mở video của người này cho tôi xem."
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt.
Lúc ấy phó đạo diễn tham gia buổi phỏng vấn nói nhỏ: "Đạo diễn Vương, người này có chút vấn đề……"
"Vấn đề gì?"
Phó đạo diễn cẩn thận nói: "Đánh giá của công chúng không tốt."
Đạo diễn Vương nhíu mày: "Như thế nào? Giết người hay phóng hỏa?"
"Không có nghiêm trọng như vậy."
"Không phạm pháp? Không thì mở cho tôi xem, đừng nói vô nghĩa nữa."
Đạo diễn Vương từ trước đến nay tính tình quái dị.
Nhưng lý lịch và tuổi của ông còn hơn cả trước mặt họ, tất cả mọi người đều là hậu bối của ông, lúc này cũng không dám nói thêm gì nữa.
Trợ lý vội vàng mở video.
Phòng họp lần nữa an tĩnh lại, chỉ nghe thấy âm thanh trong video của thanh niên.
Cho dù trong lòng biết người này nhân phẩm không tốt, ánh mắt không tự chủ được mà bị hấp dẫn theo.
Video không dài, chưa tới mười phút.
Sau khi xem xong, mọi người vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Lúc đầu đạo diễn Vương còn ngồi nghiêng trên ghế mềm mà xem, sau đó không tự chủ được mà ngồi thẳng mình, hai tay vì kích động mà nắm chặt.
Khi video kết thúc, ông vỗ ghế quyết định: "Chính là cậu ta."
Phó đạo diễn còn muốn khuyên bảo: "Nhưng mà đạo diễn Vương……"
"Đừng nói nữa.
Chú là tổng đạo diễn hay tôi là tổng đạo diễn, tôi chọn cậu ta."
Khuyên bảo không thành còn bị diss, phó đạo diễn cứng lên, "Tin xấu của cậu ta quá nhiều.
Anh dùng người này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng phim điện ảnh của chúng ta."
"Tin xấu?" Đạo diễn Vương hừ nhẹ một tiếng, dựa ra sau.
"Vưu Hạo Vũ đúng không, lúc trước tôi có gặp qua.
Đơn giản chỉ là thần tượng nhỏ thích nói chuyện kèm mấy câu chửi.
Bởi vì chuyện này mà bỏ qua một người có khả năng đảm nhận vai diễn này, mấy người không những khinh thường tôi mà còn khinh thường cậu ta."
Mọi người im lặng.
"Huống chi, giới giải trí thật giả không ai biết.
Mấy người đều là người trong vòng, vậy mà còn đi tin loại chuyện này." Đạo diễn Vương hận sắt không thành thép mà nhìn bọn họ.
Mọi người hổ thẹn cúi đầu.
"Nhưng mà nếu những tin đó là thật, tôi cũng chỉ có thể vì tác phẩm của mình mà suy xét." Đạo diễn Vương chuyển câu chuyện.
"Nhân vật này, không phải cậu ta không được."
Toàn bộ đoàn phim, lời nói của tổng đạo diễn có quyền lớn nhất, ông đã nói như vậy rồi, những người khác cũng không dám phản bác nữa.
Thời điểm hội nghị kết thúc, sắc trời đã hơi tối.
Cuối tuần, trên đường người xe như nước.
Trên là màn đêm, mây bay không thấy, mây cuộn rồi tan.
Vô số bóng xe xẹt nhanh qua cửa sổ.
Đèn đỏ bỗng nhiên sáng, Thẩm Thần dẫm phanh, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Hắn nhìn về phía Tiêu Điền Điền ngồi ghế phụ.
Đối phương vẫn như vậy, quay mặt không chịu nhìn người.
Hôm nay cũng mất rất nhiều sức lực mới có thể bắt Tiêu Điền Điền lên xe, cùng mình về nhà.
"Sắp tới rồi." Hắn dừng một chút, "Em đừng đeo cái mặt đưa đám thế, không thể vui vẻ như trước sao.
Ba mẹ anh sẽ thích em."
Nghe lời này, Tiêu Điền Điền rốt cuộc có phản ứng.
Cậu quay đầu, cười lạnh, "Trước kia? Anh cảm thấy chúng ta còn có thể trở lại trước kia? Tôi đã từng năn nỉ anh muốn tới thăm ba mẹ.
Anh lúc ấy nói như thế nào, anh còn nhớ rõ không?"
Trước kia có nói sao?
Thẩm Thần đúng là không nhớ.
"A." Tiêu Điền Điền thấy