Hệ thống còn kích động hơn cả hai người: 【 trời má!? Con trai đầu bếp Thẩm là Thẩm Thần sao! Một đầu bếp nho nhỏ vậy mà là chủ tịch tập đoàn sao! 】
Nghe xong lời này, Đỗ Hữu mới phản ứng lại.
Chắp nối lại các khoảng thời gian, đầu bếp Thẩm bắt đầu oán giận con trai quen người yêu không lo công việc, giống như là ám chỉ sau khi Thẩm Thần và Tiêu Điền Điền hợp lại.
Hơn nữa còn tưởng rằng con trai đầu bếp Thẩm đang học trung học, anh còn cố ý mua món đồ chơi người trẻ thích nhất làm quà tặng, xem ra là mua sai rồi.
Sớm biết vậy liền mua đồ ngọt.
Thẩm Thần cũng giống Đỗ Hữu, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Ánh mắt phức tạp mà nhìn người trẻ tuổi trước mắt.
Đối tượng kết thân thần bí thì ra không phải ai khác, mà là Đỗ Hữu.
Nếu là người này, hắn hiểu tại sao ba mình lại khen không dứt miệng rồi.
Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo xuất sắc.
Chắc là ba mẹ nghĩ nếu không thể thay đổi tính hướng của hắn, không bằng tìm tới một người đàn ông mọi phương diện đều rất xuất sắc.
Mà hắn cũng không nghĩ tới.
Đỗ Hữu vẫn chưa từ bỏ, đi vòng lớn vì để hoàn thành sự nghiệp tình với dân trung với quốc làm quen ba hắn, để đổi lấy một chút chú ý của hắn.
Được một người đàn ông xuất sắc gióng trống khua chiêng theo đuổi như vậy, nếu là trước kia, Thẩm Thần có lẽ sẽ hơi rung động.
Nhưng hiện tại, hắn không có cách nào quan tâm bất cứ chuyện gì ngoài Tiêu Điền Điền.
Thẩm Thần: "Cậu……"
Đỗ Hữu: "Anh……"
Hai người đồng thời lên tiếng, giọng hòa vào nhau.
Lại đồng thời dừng lại, ý bảo đối phương nói trước.
Đỗ Hữu đem túi đưa cho đối phương, "Mong anh nhận."
Thẩm Thần bị động tiếp nhận, nhìn thoáng qua túi giấy.
Bên trong là một cái hộp màu đen, phác hoạ một đường cong màu bạc.
Nhìn dáng vẻ như là máy chơi game.
Một máy chơi game trâu bò và đẹp trai.
"……"
Nhà bọn họ lại không có con nít, đưa cái này làm gì?
Thẩm Thần đầu tiên là nghi hoặc, sau bỗng nhiên hiểu được.
Dù là con nít hay người lớn, trò chơi luôn là con đường kéo gần quan hệ hai bên nhanh nhất.
Đỗ Hữu đem cái này đưa cho hắn, xem ra là muốn mượn cơ hội ở gần hắn trong một khoảng thời gian.
"Xin lỗi."
Nếu nhận lấy món quà, thì đó là tương đương với việc cho đối phương cơ hội.
Thẩm Thần không thích biến chuyện trở nên phức tạp, lại đem túi giấy đẩy về.
"Tôi không thể nhận."
Đỗ Hữu khó hiểu: "Anh ghét chơi trò chơi sao?"
Thẩm Thần tuy nóng vội, nhưng đối mặt Đỗ Hữu vẫn luôn cho người ta một chút kiên nhẫn.
Hơn nữa thám tử cũng không biết đang làm gì, vẫn không bắt điện thoại.
Hắn dứt khoát ngắt cuộc gọi, trước muốn xử lý sạch sẽ chuyện này.
"Tôi không muốn chơi trò ám muội với cậu."
Trong lòng Thẩm Thần biết, câu tiếp theo mình sắp nói sẽ mang đến cho Đỗ Hữu một sự đả kích rất lớn.
Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, hắn cũng không hy vọng đối thủ cạnh tranh mà mình tán thưởng sẽ chết rũ trên một cái cây.
"Người tôi yêu là Tiêu Điền Điền, mãi mãi không thay đổi."
Đỗ Hữu:?
Quả nhiên anh không thể hiểu được mạch não của Thẩm Thần.
Chẳng lẽ……
【 đưa máy chơi game có hàm nghĩa ám muội gì sao? 】
Khi Đỗ Hữu mới từ tận thế đi vào thế giới hiện thực, gần như không có một chút thường thức nào, chuyện gì cũng chạy đi hỏi hệ thống.
Mà hệ thống cũng ở lúc cầm tay chỉ dạy này, cảm nhận được một loại ý thức trách nhiệm.
Tuy nó cũng không hiểu Thẩm Thần tại sao bỗng nhiên hỏi cái này, nhưng lúc này không hiểu cũng phải giả vờ hiểu.
Hệ thống thâm trầm: 【 trò chơi tiếng anh là "game", đồng tính luyến ái tiếng anh là "gay".
Ký chủ, anh phát hiện cái gì chưa.
】
Đỗ Hữu bừng tỉnh đại ngộ: 【 là phát âm……】
【 không sai.
】 hệ thống lấy khăn tay chấm nước mắt, cảm thán trẻ nhỏ dễ dạy.
【 cách phát âm của hai chữ này chỉ kém nhau một từ [m].
Ở một vài quốc gia, đưa tặng trò chơi tương đương với ngoại tình.
Cho nên tiểu công này mới hiểu lầm đó! 】
Lúc Đỗ Hữu ở bừng tỉnh đại ngộ lần hai, lại sinh ra nghi hoặc mới: 【 nhưng mà món tôi đưa là máy chơi game, không phải trò chơi.
】
Hệ thống lặng im trong chốc lát, nói: 【 đưa máy chơi game, so với đưa trò chơi càng thêm uyển chuyển.
】
Thẩm Thần không nghe thấy Đỗ Hữu trả lời, cho rằng đối phương chịu đả kích quá lớn, còn chưa tiêu hóa lời nói của mình.
Nhưng hắn không thể đứng đây với Đỗ Hữu thêm nữa.
Kế tiếp, cần phải đi tìm Tiêu Điền Điền.
Đột nhiên, phòng ăn truyền đến tiếng hét chói tai của người.
Lực chú ý của hai người bị dẫn qua, nhìn phía phòng ăn.
Liền thấy ba Thẩm cõng mẹ Thẩm chạy ra.
"Thằng bất hiếu, mau đi lái xe!" Ba Thẩm nói thêm, "Mẹ mày té xỉu rồi."
Căn biệt thự này ở trung tâm thành phố, bệnh viện gần nhất phải đi xe hơn mười phút mới tới.
Đi xe bình thường so với xe cứu thương còn mau hơn nhiều.
Bà nằm trên vai chồng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Tay nhẹ nhàng rũ xuống, giống như đã không có tri giác.
Thẩm Thần thấy tình trạng này của mẹ, không khỏi sửng sốt.
Tại sao? Hắn còn tưởng rằng là mẹ nói mấy câu không tốt với Tiêu Điền Điền, mới dẫn đến khắc khẩu, cho nên Tiêu Điền Điền mới khóc lóc chạy đi.
Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào, bình thường mẹ chưa từng mắc bệnh gì quá nặng, sao bây giờ lại đột nhiên ngất.
Chẳng lẽ là…… Tiêu Điền Điền làm gì đó?
Hắn không muốn tin tưởng cái suy đoán này, giật mình tại chỗ.
Đỗ Hữu vòng qua hắn, đi lên giúp đỡ.
Ba Thẩm thấy Đỗ Hữu tới rồi, có chút chân tay luống cuống: "Xin lỗi con, vốn dĩ là mời con lại ăn cơm.
Kết quả trong nhà loạn thành thế này."
Hai người vẫn luôn dùng thân phận bếp trưởng và khách gặp nhau, bởi vậy hai bên cũng chưa từng chính thức giới thiệu.
Đỗ Hữu đỡ được mẹ Thẩm từ tay ba Thẩm: "Xe con ở bên ngoài rồi, chú đi mặc quần áo trước đi."
Trên người ba Thẩm chỉ mặc một cái áo sơ mi.
Người giúp ôm áo khoác đi theo phía sau, kêu ông chủ chờ chút.
"Được, được." Ba Thẩm vội xoay người mặc áo.
Đỗ Hữu ôm mẹ Thẩm đi ra ngoài.
Trong lúc đó, tầm mắt Thẩm Thần vẫn luôn dừng ở trên người Đỗ Hữu, chân lại như mọc rễ.
Chưa từng tới giúp đỡ, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy trắng.
Đỗ Hữu để người ngồi ở ghế sau.
Ba Thẩm mặc áo vội vàng chạy tới, chăm sóc thân thể của vợ mình.
Nhưng Thẩm Thần vẫn như cũ không nhúc nhích.
Một người lẻ loi đứng ở cạnh cửa, cúi thấp đầu.
"Lái xe đi." Ba Thẩm tức giận nói, “Cái thằng bất hiếu đó, nó muốn theo ai thì theo."
Đỗ Hữu liếc mắt nhìn ông một cái, lại dời tầm mắt đi.
Tiếp theo đi xuống xe, đứng yên trước mặt Thẩm Thần.
"Mẹ anh bệnh, không đi theo sao?"
Thẩm Thần nói không ra lời.
Như là có hai loại năng lượng đang đấu nhau trong người hắn.
Lý trí nói cho hắn phải ưu tiên thân thể mẹ mình, sau đó một giọng nói xa lạ cất lên, nói hắn trước nên đi tìm Tiêu Điền Điền.
Nếu chuyện kéo dài tới