Ngoài bệnh viện, ánh sao lập loè trên bầu trời đêm, ảm đạm không ánh sáng.
Hai người đi đến chỗ tiếp nối giữa hai hành lang dài, ở đó có chiếu nghỉ, trên là mái hiên, vừa lúc có thể chắn gió.
Nhiệt độ không khí rất thấp, gió lạnh thổi vào ngấm tận xương tủy.
Mà cơn gió này lại gãi đúng chỗ ngứa, làm Thẩm Thần tỉnh táo hơn một chút.
Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu còn cảm thấy hơi đau.
Hắn rút hộp thuốc lá ra, lấy hai điếu, một điếu đưa cho Đỗ Hữu.
Đỗ Hữu cầm lên xem thử.
Sau khi đi vào thế giới này, anh thấy có rất nhiều người hút thứ này, mà anh thì là lần đầu tiên.
Anh đưa điếu thuốc lên mũi ngửi.
Thơm quá.
Hệ thống: 【 ký chủ đây không phải đồ ăn -_- 】
Thẩm Thần vẫn chưa chú ý đến hành động của Đỗ Hữu.
Cầm bậc lửa để gần điếu thuốc, hít một chút, từ từ phun ra.
Khói trắng trong đêm đen tan biến rất nhanh.
Hắn không nghiện thuốc lá, chỉ có những lúc tinh thần mệt mỏi mới làm một điếu.
Lần này cũng giống vậy, còn thừa hơn nửa, liền dập tắt.
"Cảm ơn cậu đã đưa nhà tôi đến đây." Thẩm Thần dừng một chút, "Còn kéo tôi lên xe."
Tuy rằng không hiểu vì sao mình lại thế.
Đỗ Hữu còn đang giỡn với thuốc lá.
Nghe thấy những lời này, đáp: "Đừng khách sáo."
Thẩm Thần dựa vào lan can dài trên hành lang, tầm mắt dừng ở lùm cây cách đó không xa.
"Gần đây tôi thấy mình rất kỳ quái, giống như mắc chứng tâm thần phân liệt.
Giây trước quyết định chuyện gì, thì giây tiếp theo sẽ thay đổi."
Như là hắn mới vừa nói chia tay với Tiêu Điền Điền, kết quả lại đem cầm tù người ta trong nhà.
Hắn lúc đầu còn cảm thấy loại "cầm tù" này không phải chuyện xấu.
Hiện tại ngẫm lại, hình như thái độ thay đổi quá nhanh, giống như xuất phát từ tâm lý không tình nguyện mà thành.
Còn có vừa rồi, giữa hai lựa chọn ở lại chăm sóc mẹ và đi tìm Tiêu Điền, như là có hai loại lực lượng khác nhau giằng co trong đầu hắn, muốn xé hắn thành hai nửa.
Nguyên nhân là gì?
"…… Tôi không biết bản thân mình bị gì nữa."
Tuy đang nói chuyện với Đỗ Hữu nhưng hắn cũng không cho rằng có thể tìm được đáp án từ anh.
Sở dĩ nói ra là vì không có ai có thể tâm sự.
Hắn là cấp trên tối cao của tập đoàn họ Thẩm, không thể để cho người khác phát hiện nhược điểm của mình; đối mặt với ba mẹ, vì không để hai người lo lắng, hắn cũng không nhắc tới phần khó xử này của mình.
Nhưng Đỗ Hữu thì khác.
Địa vị bọn họ giống nhau, huống chi đối phương còn thích mình.
Nhưng mà, nếu bắt buộc phải cho vấn đề này một cái đáp án, hắn chỉ có thể nghĩ đến một lý do.
Thẩm Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Tình yêu, là một chuyện khiến người khổ sở như vậy sao?"
"……"
Đỗ Hữu vốn dĩ vẫn luôn nhìn Thẩm Thần, nghe thấy lời này, dời tầm mắt, nhìn phía lùm cây, "Rất khổ sở."
Nghe thấy người trả lời, Thẩm Thần nhìn về phía Đỗ Hữu.
Người này cũng hiểu, chẳng lẽ cũng gặp cảnh tương tự?
Đỗ Hữu tiếp tục nói suy nghĩ của mình: "Tình yêu.
Sẽ bị kabedon, sẽ bị cưỡng hôn, còn bị người ta tát, bị bắt nhốt."
Thẩm Thần cảm thấy không đúng.
"Thật vất vả mới bên nhau.
Lại xuất hiện trái tim bên lề thứ hai, rồi thứ ba.
Sau đó nảy sinh hiểu lầm, tha thứ, hiểu lầm, rồi lại tha thứ……"
Thẩm Thần tin chắc người này và mình nói không cùng chủ đề, hỏi: "Cậu đang nói cái gì?"
"?" Đỗ Hữu đáp, "Đang nói tình yêu."
Thẩm Thần im lặng vài giây, lại hỏi: "Ai yêu ai?"
Nói thật thì Thẩm Thần thấy nhột lắm rồi.
"Tiểu Mi và A Huy."
Con mẹ nó, ai vậy??
Thẩm Thần đương nhiên không biết, đây là nam nữ chính của《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa 》.
Bị Đỗ Hữu làm gián đoạn, cảm xúc dâng trào của Thẩm Thần như ngọn lửa mùa đông bị dội thùng nước đá.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Động tác hai người gần như cùng lúc, lấy điện thoại ra.
Đỗ Hữu nhận được tin nhắn, còn Thẩm Thần là cuộc gọi.
Thẩm Thần thấy tên người gọi, lập tức đứng thẳng, "Xin lỗi, tôi phải đi nghe điện thoại."
Nói xong, vừa để điện thoại bên tai vừa đi ra nơi khác.
Đỗ Hữu không có hứng thú nghe lén, nhìn theo bóng dáng người nọ đi xa, liền không nhìn nữa, hỏi hệ thống:
【 chuyện của vợ đầu bếp Thẩm và Thẩm Thần là sao? Có liên quan với nhau không? 】
Hệ thống run run.
Nó không nghĩ tới ký chủ sẽ chú ý việc này.
Tuy nó đã thề sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng nó sợ bây giờ nói thật thì ký chủ sẽ càng thêm tức giận.
Không bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Hệ thống như không có việc gì mà huýt sáo: 【 đương nhiên không dính líu rồi.
Không phải Thẩm Thần nói rồi sao, là do tình yêu á.
】
Đỗ Hữu mở khóa màn hình: 【 vậy thì đi hỏi trực tiếp Tiêu Điền Điền chứ nhỉ.
】
【 chờ đã ký chủ! 】
Nó là cái hệ thống nước tới đầu mới chịu nhảy.
【 hệ thống chủ của tiểu thụ có một năng lực gọi là tu sửa cốt truyện.
Một khi tiểu thụ cảm nhận được nhân vật bị OOC, cốt truyện tan vỡ, thì sẽ cưỡng chế chấp hành Sửa lỗi.
】
Nó cẩn thận nói: 【 cho nên mới có việc hành động của các nhân vật trước sau không giống nhau.
】
Chẳng qua đến nay chưa hề có trường hợp nhân vật trong truyện cảm nhận được hành động của mình bị thay đổi.
Thẩm Thần xuất hiện suy nghĩ nghi ngờ, thật ra đã không bình thường rồi.
Ảnh hưởng của công năng đó không quá nặng với các vai phụ.
Cho nên mẹ Thẩm trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục bình thường, trở về tính cách cũ.
Mà bản thân ký chủ, hệ thống suy đoán có thể do hành vi không quá khác người, thuộc phạm vi tiểu thụ có thể chấp nhận được, vậy nên không chịu sự sửa đổi của cốt truyện.
"Anh nói cái gì! Biến mất?!"
Đúng lúc này, phía trước truyền đến một tiếng tức giận.
Xuyên qua hành lang dài mấy chục mét, đánh thẳng đến màng tai của Đỗ Hữu, ngay cả không khí cũng rung theo.
Thẩm Thần thật sự rất tức giận.
Hắn không nghĩ tới một người trưởng thành sờ sờ ra đó mà có thể biến mất.
Hơn nữa người này còn tìm lý do, nói Tiêu Điền Điền đột nhiên biến mất trước mắt.
Sao có thể?
Nhưng mà, sự sơ xuất của Thẩm Thần chỉ kéo dài ba giây.
Hắn hạ giọng xuống, "Tôi cho anh ba ngày để tìm người.
Nếu không anh chịu trách nhiệm, tôi cho anh nghỉ việc!"
Đỗ Hữu: Nghe quen tai ghê ta.
Không bao lâu, người nọ ngắt điện thoại rồi trở về.
"Tiêu Điền Điền mất tích, tôi phải đi tìm em ấy." Đối mặt Đỗ Hữu, Thẩm Thần hơi bình tĩnh lại, "Chuyện hôm nay, ngày sau tôi sẽ đặc biệt tới tận nhà cảm ơn cậu."
"Còn nữa……" Hắn dừng một chút, " Về ba mẹ tôi, hy vọng cậu có thể giúp tôi nói một tiếng."
Nói rõ rằng, giữa hai chúng ta không có khả năng.
Đỗ Hữu giơ tay "OK": Nói với bọn họ là anh muốn đi tìm Tiêu Điền Điền phải không? không thành vấn đề.
Vì thế, hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược kết thúc cuộc nói chuyện.
Thẩm Thần hình như rất gấp, không nhiều lời nữa, vội vàng rời đi bệnh viện.
Thấy bốn bề vắng lặng, hệ thống rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện.
Gần đây đều là nói chuyện trong đầu, nó nghẹn lâu lắm rồi.
"Ký chủ, tui còn tưởng anh sẽ nói chuyện Sửa lỗi cốt truyện cho hắn chứ."
"……" Đỗ Hữu nói, "Tôi bỏ cuộc."
"Bỏ cuộc?" Hệ thống vừa mừng vừa sợ, "Anh muốn bỏ vụ chống lại...!"
"Có nói anh ta cũng không tin."
Bài giảng thế giới song song của anh đã bị thất bại hai lần.
Cho nên anh quyết