Thời gian cứ thế trôi qua, gần như tất cả đều đi theo một chiều hướng tốt đẹp.
Sau khi Thẩm Thần khôi phục bình thường, hắn tiếp tục nhồi nhét đầu óc và thể xác bằng công việc.
Danh tiếng của tập đoàn Thẩm thị gần đây đang có dấu hiệu đi xuống, nên công việc tăng gấp đôi.
Bên Vưu Hạo Vũ đã xác định nhân vật, từ giai đoạn trước đã bắt đầu đi làm.
Tiêu Điền Điền chưa có động tĩnh gì lớn.
Ngoại trừ lâu lâu đi lên đại học nghe giảng bài, phần lớn thời gian thì ngẩn người ở quán cà phê, khả năng là còn đợi Thẩm Thần đến tìm cậu.
Còn tiểu công thứ ba kia.
Từ lần nói chuyện khó hiểu trước thì chả thấy có động thái gì nữa.
Thám tử được thuê đi cũng không cung cấp thông tin gì thêm.
Không hổ là hacker có tiếng tăm, che giấu hành tung của mình rất tốt.
Đỗ Hữu bỏ ly sữa bò xuống, chuẩn bị đi làm.
Mới qua bảy giờ sáng, cành cây trên đầu còn đọng sương, không khí tươi mát buổi sáng sớm thấm vào tận tim gan.
Nơi này nằm trong khu biệt thự, xung quanh rất an tĩnh.
Hôm nay lại hơi ồn ào.
Một chiếc xe tải lớn ngừng ở nhà đối diện, nhân viên chuyển nhà đang ôm từng thùng đi xuống.
"Lúc tôi đi mua đồ buổi sáng đã thấy họ tới rồi."
Dì giúp việc đứng gần cửa nói cho anh.
Thấy Đỗ Hữu không nói gì, tưởng anh ngại ồn, mới giải thích: "Tôi còn đi chào hỏi.
Nghe nói chuyển đến là một người trẻ, bình thường hẳn là sẽ không quá ồn đâu."
"Không sao."
Đỗ Hữu không nhìn nữa.
Tài xế đã tới, anh ngồi lên xe.
Bình thường trợ lý Tiêu cũng ngồi trên xe luôn, cô dùng mấy phút đó để nói về công việc sắp tới cho Đỗ Hữu nghe.
Nhưng ngày hôm qua trợ lý Tiêu xin nghỉ bệnh, nên hôm nay nhân viên nữ khác đến thay.
Trước nay trợ lý Tiêu luôn là cầu nối giao lưu giữa tổng tài và cấp dưới, nên giờ Đỗ Hữu không biết cách nào để nói chuyện với cô nhân viên này.
Anh ngồi lên xe, chào hỏi: "Chào buổi sáng."
"Dạ, dạ! Chào buổi sáng!" Cô nàng này họ Lư, nhỏ tuổi hơn trợ lý Tiêu, trông cô giờ rất khẩn trương.
Vì lo lắng nên cô nói chuyện khá trúc trắc, nhưng vẫn nói xong lịch trình hôm nay.
Khi xuống xe, Đỗ Hữu nghe thấy trợ lý Lư thở phào nhẹ nhõm.
Anh sờ mặt mình, cảm thấy chịu đả kích.
Mặt anh đáng sợ lắm sao?
Lúc vào công ty, Đỗ Hữu liền cảm nhận được bầu không khí khác thường.
Đặc biệt là các nhân viên nữ, ríu rít hưng phấn không kềm chế được, giống như gặp được minh tinh.
"Thấy chưa, cái cậu thực tập sinh đó! Trời ơi, đẹp muốn chết!"
"Thấy thấy.
Vừa đi vào phòng nhân sự phải không? Tại sao không đến phòng chúng ta chứ, thật hâm mộ ghen tị hận!"
"Nghe nói là vào bộ phận chính? Công tác dưới mí mắt của boss đó, không biết chịu được áp lực không nữa."
Lúc này nhân viên nữ kế bên nói tiếp: "Nếu cậu ấy bị tổng tài của chúng ta dọa khóc, dù rất ác nhưng tui cũng muốn thấy."
Một người khác lại trêu chọc: "Ngoài bà ra thì không ai ở bên ngoài khóc nhè đâu."
"Hừ! Bà cứ lấy chuyện này chọc đi."
Ba bốn nhân viên nữ kết bè kết phái, cầm bữa sáng tính vào thang máy.
Bỗng nhiên các cô dừng bước, nụ cười cứng lại.
Đỗ Hữu mặt không cảm xúc đối diện họ, không khí tại một giây này như bị đóng băng.
Trợ lý Lư đứng phía sau Đỗ Hữu không dám nhìn đồng nghiệp của mình.
Khi trước cô cũng là một phần trong nhóm tám chuyện đó.
"Ting" Một tiếng, thang máy xuống lầu một.
Vài nhân viên nữ theo bản năng muốn nhường chỗ cho Đỗ Hữu, sau mới nhớ tới tổng tài có thang máy chuyên dụng, vội khom lưng tạm biệt: "Đỗ, Đỗ tổng.
Chúng tôi đi trước đây."
Mấy cô hoảng loạn chen vào thang máy.
Đỗ Hữu quay đầu lại nhìn trợ lý Lư.
Đối phương mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, không nhìn anh.
Đỗ Hữu: "Phòng các cô có thực tập sinh sao?"
Nghe thấy hỏi chuyện, trợ lý Lư run run, "Dạ, dạ!"
Cô cẩn thận nói: "Tên là Alpes, là sinh viên Hoa kiều của đại học S.
Lúc trước chị Tiêu phỏng vấn cậu ta, năng lực chắc không tồi."
Đại học S là đại học đứng đầu trong nước.
Tiêu Điền Điền cũng là sinh viên ở đó —— còn tại sao cậu ta thi vào được thì ai biết, chắc là do thiết lập.
Nhưng thật ra Đỗ Hữu không muốn hỏi cái này.
Điều muốn biết là chẳng lẽ nhân viên ghét mình lắm sao?
Nhìn dáng vẻ sợ sệt của trợ lý Lư thì anh mà hỏi nữa chắc cô còn sợ hơn.
Cho nên Đỗ Hữu yên lặng nuốt xuống.
Lên thang máy, Đỗ Hữu đến văn phòng, trợ lý Lư không cần nhắm mắt theo đuôi nữa.
"Tổng tài có việc thì kêu tôi nha."
Cô như trút được gánh nặng mà đóng cửa lại, về bộ phận mình làm.
Mới đi vào thì thấy các đồng nghiệp của cô đang quay quanh một người.
Mà vì đứng ở đây nên cô không thấy được mặt người kia.
Hẳn là cậu thực tập sinh rồi.
Trợ lý Lư chỉ nghe một chút thông tin từ chị Tiêu, đến ảnh chụp cô còn chưa thấy, cho nên cũng không biết người này đẹp thế nào.
Nhưng mà hiện tại một xíu hứng thú cô cũng không có.
Đỗ tổng là người đẹp nhất cô từng thấy.
Nhưng tính tình lạnh nhạt làm người ta không dám đến gần, tốt nhất là nên đứng từ xa trồng hoa si thôi.
Muốn sớm chiều ở chung thì chỉ có người mạnh bên ngoài sắt bên trong như chị Tiêu mới qua ải được.
Chị Tiêu không ở thì cô là người có thâm niên nhất ở đây.
Cô vỗ tay mấy cái kêu bọn họ về chỗ làm việc.
Đợi mọi người tản ra, cô mới thấy được mặt của người trong lời đồn, nó làm trợ lý Lư muốn ngừng thở luôn.
Nếu nói Đỗ tổng là người đẹp băng tuyết, không ai dám lại gần; thì người này là người đẹp tựa mặt trời, sáng lạn loá mắt làm người khác không dời mắt được.
Tây trang thoải mái, tóc nâu hơi xoăn.
Khóe miệng còn vương nụ cười, lễ phép thanh nhã.
Không khác gì nam chính từ phim bước ra.
Cậu thanh niên chú ý tới cô, đi tới, "Xin chào, em là thực tập sinh mới tới.
Tên là Alpes."
Trợ lý Lư cảm thấy như muốn tan chảy trước nụ cười đó, ngơ ngác trả lời: "Ch, chào."
Lúc này Đỗ Hữu ngồi một mình trong văn phòng không biết rằng, cậu trai mới tới này đã làm mê đắm bao nhân viên nữ nhà mình.
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Tới gần giữa trưa, Đỗ Hữu nhận được một tin nhắn từ đầu bếp Thẩm.
【 hôm nay mở cửa lại.
Có thời gian thì con tới nha, quán có làm món mới đó.
】
Cuối dòng còn có một cái icon trái tim.
Đúng là lâu rồi chưa đến chỗ đầu bếp Thẩm.
Anh cầm máy bàn muốn kêu trợ lý Tiêu đưa mình qua.
Mà đến khi nghe giọng nữ nơm nớp lo sợ trả lời, anh mới nhớ chuyện trợ lý Tiêu xin nghỉ.
"Đỗ, Đỗ tổng, có chuyện gì sao?" Đột nhiên nhận được điện thoại, trợ lý Lư rất bất an.
"Cô……"
Đỗ Hữu vốn muốn hỏi có muốn cùng ăn cơm không.
Nhưng nghĩ đến đối phương sợ mình, quyết định thôi đi.
Huống chi tác phẩm của đầu bếp Thẩm người bình thường không thể nuốt trôi được.
"Không có gì."
Anh ngắt điện thoại.
Nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh tik tik.
Trợ lý Lư có chút hoảng, cho rằng mình khiến tổng tài giận.
Trước mắt cô đã làm xong văn kiện tính đưa lên cho tổng tài xem.
Nhưng bây giờ đi vào có thể dẫm phải bom không?
Cô đứng lên, rồi ngồi xuống, lặp lại vài lần, giống như rất buồn rầu.
Chỗ ngồi của thực tập sinh bên cạnh trợ lý Lư.
Cậu chú ý tới hành động của cô, "Chị không khỏe sao?"
Trợ lý nhìn về phía thanh niên, sự quan tâm ánh lên trong đôi mắt nâu ấy khiến cô gần như muốn tan vào mảnh ôn nhu này, cảm thấy cả người đều được chữa khỏi.
Thanh niên thấy trợ lý Lư nhìn mình không chớp mắt, "Mặt em dính gì sao?"
"A, không phải!" Trợ lý Lư hoàn hồn.
Cô nhìn tư liệu trong tay, lại nhìn về phía thanh niên, do dự nói: "Cậu giúp chị chuyện này được không?"
Cô đưa tư liệu đã chuẩn bị tốt qua, "Chị có việc gấp, cái này có thể giúp chị giao cho Đỗ tổng không? Văn phòng Đỗ tổng ra cửa đi thẳng là đến.
"Được." Thanh niên cầm lấy.
Khi đưa tài liệu qua, đầu ngón tay của trợ lý Lư cọ qua mu bàn tay của cậu.
Xúc cảm không giống âm ấm như trong dự đoán, nó hơi lạnh.
Cô lúc này mới chú ý tới đối phương vẫn luôn mang bao tay, không có cởi ra.
Thanh niên chú ý trợ lý Lư nhìn tay mình, cười cười: "Em hơi sợ lạnh."
Vì cung cấp cho nhân viên môi trường làm việc tốt nhất, tất cả các lầu đều có máy sưởi.
Độ ấm ở đây nếu mặc phong phanh một chút cũng không sao.
Nhưng vì đó là thói quen cá nhân của người khác nên trợ lý Lư không hỏi nhiều.
Thanh niên đi ra cửa.
Mà lúc đưa lưng về phía mọi người, tươi cười trên mặt cậu cũng giảm bớt.
"Cốc cốc."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Mời vào." Đỗ Hữu giương mắt, thấy một người trẻ tuổi lạ mặt đi đến.
Thanh niên đi đến trước bàn làm việc, đặt tư liệu xuống, "Chị Lư đột nhiên có việc, tôi giúp chị ấy đưa tài liệu lại đây."
Đỗ Hữu đánh giá khuôn mặt người nọ.
Người này hẳn là thực tập sinh mới tới.
Bởi vì cậu ta mà anh chịu biết bao tổn thương