【 anh trai?! 】
Phản ứng của hệ thống còn lớn hơn.
【 đừng có thấy sang bắt quàng làm họ nha.
Trong 《 Sống lại nơi tận thế tôi đá tra nam đạp ánh trăng sáng, trở thành người trên đầu quả tim của lão đại.
》 tiểu công làm gì có anh trai! 】
【 ký chủ, đây nhất định là ăn vạ, ăn vạ một cách trần trụi và trắng trợn! 】 nó vô cùng đau đớn, 【 cậu ta muốn dìm lòng đề phòng của ký chủ đó, ký chủ đừng có tin.
】
Đỗ Hữu vô tình, "Tôi không có em trai."
Nghe vậy, Tần Qua ngẩn ra một chút, tiếp theo chậm rãi bỏ tay xuống.
"Quả nhiên anh không nhớ em." Tươi cười trên mặt tắt ngúm, "Nhưng không sao, em sẽ khiến anh nhớ ra."
Sâu trong đôi mắt là ảnh ngược của Đỗ Hữu, giống như trừ anh ra thì không chứa thêm ai khác nữa.
Tần Qua áp rất sát.
Nhưng dù cậu đứng gần thế này một lỗ chân lông cũng không thấy.
Làn da tái nhợt, mơ hồ thấy mạch máu xanh đang chảy dưới cổ.
Đỗ Hữu đặt tay lên vai cậu ta.
Bởi vì động tác này mà hô hấp của Tần Qua dồn dập hơn.
Sau đó đột nhiên thấy mình bị đẩy ra.
"Gần quá." Đỗ Hữu mặt không cảm xúc rụt tay lại.
Tần Qua cũng không giận, duỗi tay đụng nơi đầu vai.
Gục đầu xuống, nở một nụ cười khàn, "Anh chủ động chạm em."
Khuôn mặt đẹp trai có nét điên cuồng.
Hệ thống hít hà một hơi.
Đỗ Hữu cũng cảm thấy quái quái.
Người này không phải tiểu công sao, tại sao lại chú ý mỗi hành động của anh.
Hơn nữa còn kêu mình là anh trai, nhưng anh thật sự không nhớ đã gặp cậu ta ở đâu trước đây.
"……"
Nhưng mà mấy thứ vặt vãnh này không quan trọng.
"Tôi không quan tâm cậu làm cái gì." Đỗ Hữu nói: "Mời cậu ra đây là vì chuyện liên quan đến Tiêu Điền Điền."
Nghe thấy tên này, Tần Qua cũng không phản ứng.
Chỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú Đỗ Hữu, ánh mắt nhiệt tình.
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Cậu nhớ lúc xuyên qua không?"
Tần Qua gật đầu.
Vậy thì đơn giản hơn rồi.
Nếu đối phương nhớ việc mình xuyên tới thế nào thì lúc anh nói về thế giới song song chắc sẽ không mâu thuẫn mấy.
Đây đã là lần giảng bài thứ ba rồi, Đỗ Hữu cứ lời ít mà ý nhiều.
Nhưng sau đó, dù là nhắc tới "Thế giới song song" hay việc bọn họ sẽ đối mặt với hiểm nguy "Hợp thành một thể", Tần Qua cũng không có phản ứng gì sất.
Vẫn luôn mang gương mặt đầy ý cười mà nhìn anh.
Hai lần trước Thẩm Thần và Vưu Hạo Vũ đều không tin, nhưng cũng phản ứng rất lớn.
Nhưng lần này Tần Qua ngay cả nhăn mặt cũng không, Đỗ Hữu không biết cậu ta có tin không nữa.
"…… Vì vậy cần phải tránh xa Tiêu Điền Điền.” Đỗ Hữu nói kết luận cuối cùng.
Tần Qua rốt cuộc cũng đáp lại: "Được thôi."
Chỉ có hai chữ ngắn ngủn.
Đỗ Hữu: 【 cậu ta có nghe tôi nói không vậy? 】
Đây là lần đầu hệ thống thấy có người khiến ký chủ bó tay, chất phác nói: 【 nghe, nghe chứ.
】
Đỗ Hữu yên tâm.
Nếu đối phương không thọt một chân với Tiêu Điền Điền muốn ở lại công ty thì ở đi.
Đồ ăn còn chưa ăn xong.
Vì không muốn lãng phí, Đỗ Hữu đang muốn ăn tiếp thì lại nghe Tần Qua nói:
"Trừ anh và em, còn có những người khác đúng không?"
Những người khác? Là nói các tiểu công sao?
Vừa rồi Đỗ Hữu cũng không nói quá rõ ràng, chỉ nói Tiêu Điền Điền đi qua rất nhiều thế giới.
Tần Qua chỉ dựa vào điểm này liền đoán được tiểu công không chỉ có hai người bọn họ.
"Thẩm Thần và một người nữa."
Lúc trước Tần Qua tấn công Thẩm thị, đã sớm biết Thẩm Thần là ai.
Lại thêm chuyện Thẩm Thần không bỏ được Tiêu Điền Điền, quan hệ càng gỡ càng rối, có thể dễ dàng biết được đây là người đầu tiên.
Cậu tiếp tục nói: "Còn một người nữa, tên Vưu Hạo Vũ."
Đỗ Hữu hơi nhíu mày.
Người này nhắc tới Vưu Hạo Vũ, hình như dự tính làm gì đó.
"Cách làm của anh quá phiền toái." Tần Qua cười khẽ, "Giết hết chẳng phải khỏe hơn sao?"
Lúc nói lời này, chỗ sâu nhất trong con ngươi của cậu lập lòe kí hiệu "X".
Mặt mày hơi cong, như mỉm cười, đáy mắt lại tràn máu tanh.
"Như vậy là phạm pháp." Đỗ Hữu giáo dục.
"Chỉ là luật của thế giới này thôi." Tần Qua tới gần đây, tay phủ lên mu bàn tay Đỗ Hữu, “Chờ em giết hết bọn họ rồi, hai ta về thế giới cũ nha?"
Xúc cảm bằng da chạm tay Đỗ Hữu, mười ngón giao triền, "Sau đó em và anh vĩnh viễn ở bên nhau, được không?"
Đỗ Hữu nhìn cậu: "Không."
Trong mất Tần Qua toát ra một tia thất vọng: "Tại sao?"
"Tôi chán ghét tận thế."
Nơi đó không có gì cả.
Không trung xám xịt, bụi mù tràn ngập đất hoang, thành trấn niên đại cũ rách nát.
Không có internet, không có điện thoại, không có đồ ăn.
Ngày qua ngày ăn không ngồi rồi đi tới đi lui, cho dù ngẫu nhiên gặp được trại tập trung thì con người nơi đó cũng không thân thiện đáng yêu như ở đây.
"Không cho cậu ra tay với họ."
Tần Qua vẫn cười như cũ, không trả lời.
"……"
Đỗ Hữu nghiêng đầu, bỗng nhiên nâng tay Tần Qua lên.
Anh trở tay nắm lấy đối phương, rồi bóp chặt tới mức khớp xương cũng rung theo.
Nếu là người bình thường thì tay đã sớm gãy rồi.
Nhưng không biết vì sao, Tần Qua hoàn toàn không phản kháng.
Ánh mắt Đỗ Hữu lạnh dần, "Không được làm hại người khác, hiểu không?"
"Dạ." Từ góc này không thấy được mặt Tần Qua, nghe giọng hình như đang run rẩy.
Đỗ Hữu chỉ muốn uy hiếp một chút, không hề có ý định làm thương người, rất nhanh đã thả ra.
Anh nhìn thức ăn trên bàn, cảm thấy hết muốn ăn, đứng dậy: "Tôi đi tính tiền."
Anh đi khỏi ghế lô, cửa "Sầm" một tiếng đóng lại.
……
Sau khi Đỗ Hữu đi rồi, sự run rẩy của Tần Qua không phải vì sợ hãi hay đau đớn, mà là hưng phấn.
Cậu gập thân mình, chậm rãi kéo bao tay xuống.
Lòng bàn tay thậm chí là cả mu bàn tay đều có mấy vệt đỏ, vì làn da quá tái nhợt, vệt đỏ đó nhìn càng thêm ghê người.
Nhưng cậu giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, đứng dậy, để tay dưới ánh đèn.
Năm ngón tay thon dài, ánh đèn dây tóc bao trùm lên đôi tay, làm Tần Qua không khỏi híp mắt.
—— đây là dấu vết anh để lại cho cậu.
Bàn tay chậm rãi khép lại, vươn tới trước mặt.
Cậu chậm rãi cúi đầu, hôn lên vết thương.
Trong quán ăn.
Đỗ Hữu mới vừa tính tiền xong, đầu bếp Thẩm liền đi ra từ sau bếp.
"Tiểu Hữu, hôm nay ăn nhanh vậy?"
"Dạ." Đỗ Hữu dừng một chút, "Chưa ăn xong." Vừa rồi Tần Qua nhìn chằm chằm anh, muốn ăn cũng ăn không nổi.
Ba Thẩm kinh ngạc, "Có phải mệt trong người không?"
Đỗ Hữu vừa định nói không phải thì thấy Tần Qua từ trong ghế lô đi ra.
Trước mặt người khác, đối phương vẫn là bộ dạng ôn hòa, hình như cũng nghe thấy đầu bếp Thẩm nói.
Tần Qua: "Đỗ tổng, thân thể không thoải mái sao? Để tôi đưa đi bệnh viện."
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Tôi không sao, về công ty đi."
Ba Thẩm vẫn không yên tâm, dặn dò rất nhiều lần, nói Đỗ Hữu có bị gì thì phải nói cho Thẩm Thần.
Đỗ Hữu không biết tại sao ông lại nhắc tới Thẩm Thần, nhưng vẫn gật đầu.
Ngồi trên xe, Tần Qua khởi động, đột nhiên nói: "Người nọ là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị?"
Đỗ Hữu nhìn về phía cậu.
Tần Qua mỉm cười: "Anh khẩn trương cái gì.
Em đồng ý với anh rồi, em không làm gì đâu."
Đỗ Hữu: "Đầu bếp Thẩm không liên quan tới Tiêu Điền Điền."
"Nhưng có liên quan đến anh không phải sao."
Đỗ Hữu không nói, bởi vì anh không biết Tần Qua có ý gì.
Ô tô đi ra bãi đỗ xe rồi đi lên đường lớn.
Tần Qua vẫn nhìn chăm chú phía trước.
Ông chú hồi nãy có ý tác hợp anh ấy với người khác.
Trước nay anh ấy ngu lắm.
Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy rồi, dù mất đi ký ức thì điều này vẫn không thay đổi.
Tuy rằng đã đồng ý với anh ấy, nhưng nếu cái đám đó dám giành người đàn ông của cậu…… Thì cậu sẽ cẩn thận đi xử bọn họ mà không để anh phát hiện.
Sau khi hai người Đỗ Hữu rời đi không lâu, có một chiếc xe khác ngừng trước cửa quán.
Một người đàn ông đẹp trai xuống khỏi xe.
Nhìn bảng hiệu của quán, chau mày, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi vào.
Nhân viên nữ tiếp khách đang đứng ở cửa.
Người kia còn chưa mở miệng, nhân viên nữ liền lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nhiệt tình mời hắn vào chỗ ngồi.
Đồ ăn quán này xứng đáng một sao, nhưng cách phục vụ ở đây thì xứng đáng năm sao.
Hắn ngồi vào bàn, lật xem thực đơn được thiết kế đầy nghệ thuật.
Hắn lật một tờ rồi lại một tờ, giống như không thấy món nào hợp gu, lại giống như lòng dạ không đặt trên món ăn.
Cuối cùng, hắn khép thực đơn lại.
"Hôm nay chỉ có mình tôi sao?"
Nghe câu hỏi, người phục vụ hơi luống cuống.
Khách hàng đều có tâm lý đám đông.
Một nhà hàng kín người hết chỗ và một nhà hàng trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, phần lớn người tình nguyện đi xếp hàng chứ cũng sẽ không đi một nhà hàng không một bóng người.
Nếu người này biết nãy giờ chỉ có mình mình có thể sẽ lập tức đứng dậy chạy lấy người.
Ngắn ngủn vài giây, người phục vụ nỗi lòng muôn vàn, cuối cùng nói ra một đáp án hết sức uyển chuyển: "Có một bàn vừa mới đi.
Hơn nữa sinh ý của chúng tôi chủ yếu là buổi tối."
Nghe vậy, hắn nhíu mày, hình như không muốn hỏi thêm gì nữa, cuối cùng chỉ nói: "Cho một ly cà phê đen đi."
Tuy rằng hiếm có người nào tới quán ăn mà lại kêu nước, nhưng không phải không có.
Huống chi chỉ là cà phê, sẽ không xảy ra chuyện xấu gì.
Người phục vụ nói dạ, vội đem món đi báo nhà bếp.
Năm phút sau, một tách cà phê đen được mang lên, tràn ngập mùi thơm gây xót đầu lưỡi.
"Mời dùng."
Không phải giọng người phục vụ, nghe hơi quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với đầu bếp Thẩm.
"Hừ, cà phê đen, còn tưởng là ai." Ba Thẩm ngồi xuống chỗ đối diện, "Mấy ngày trước thấy xe con lắc lư trước quán.
Như thế nào, bây giờ hạ quyết tâm vào rồi?"
Thẩm Thần không có vẻ gì, nhấp một ngụm cà phê, "Con tới giúp đỡ sinh ý thôi."
"Vậy sao lúc trước không mò tới?" Ba Thẩm không tin, "Hơn nữa vào quán của ba mình mà lén lút làm gì.
Nói, tới tìm ai?"
Thẩm Thần không nói lời nào.
"Không nói thì đây cũng biết.
Có phải thấy Tiểu Hữu thường xuyên đến đây, cho nên con muốn làm bộ Tình cờ gặp nhau?"
Nghe vậy, mí mắt Thẩm Thần