Tác giả có lời muốn nói: Thời gian trôi cực nhanh, rất mau đã đến lễ Giáng Sinh.
Dì giúp việc nhà Đỗ Hữu cũng là người theo kịp trào lưu, nói là con trai mình cuối tuần về nhà, thì Giáng Sinh mà, dì muốn về ăn cơm với con trai.
Vì thế Đỗ Hữu cho dì nghỉ hai ngày.
Trước khi đi, dì đã làm xong đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.
Vì thế, cuộc sống ung nhọt lười biếng không làm mà vẫn có ăn của tổng tài bá đạo Hữu bắt đầu.
Ấy không, vào ngày này anh không còn là tổng tài bá đạo nữa, mà là tổng tài vừa vô dụng vừa lười biếng vừa trạch.
DVD cho luật sư Phương mượn đã lấy trở về.
Tuy rằng không hiểu sao lúc anh hỏi cảm nhận sau khi xem, sắc mặc của luật sư Phương trở nên khó coi.
Hiện tại đại đa số người xem đều lựa chọn xem phim trên mạng.
Nhưng Đỗ Hữu thân là fan trung thực và chân thành của《 Học bá bá đạo kia ơi, đừng chạy nữa.
》, tất nhiên là muốn mua nguyên bộ về nhà thưởng thức.
Mà anh vừa mở TV ra, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Phản ứng thứ nhất chính là dì giúp việc quên mang gì đó.
Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không đúng, đối phương có chìa khóa, hẳn là không cần phải ấn chuông cửa.
Anh im lặng, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Đỗ Hữu đi ra mở cửa, thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở ngoài.
Trận tuyết lớn ngày đó rơi tới đêm mới dừng.
Nhưng độ ấm vẫn rất thấp, tuyết đọng còn chưa tan.
Chợt nhìn ra ngoài, xung quanh thuần một màu trắng chói mắt lạ kỳ.
Tần Qua khoác khăn quàng cổ bằng sợi đay, khuôn mặt tuấn tú giấu bên trong, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Trên lông mi còn dính một ít bông tuyết, tay phải cầm theo một hộp giấy trang trí đẹp đẽ.
Sau đó, mặt mày hơi cong: "Giáng Sinh vui vẻ."
"......"
Tầm mắt Đỗ Hữu lia xuống hộp giấy.
Trong không khí tràn ngập khí lạnh của tuyết bỗng dưng có một mùi thơm nhẹ.
Anh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
"Hôm nay có rảnh không?"
"Rất bận."
Tần Qua hơi nghiêng đầu: "Làm gì mà bận thế?"
Đỗ Hữu: "Bận rút trong nhà."
Tần Qua hiểu rõ: "Vậy thì, em bận chung với anh."
"......" Đỗ Hữu nhìn cậu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một người không cảm xúc và một người mỉm cười.
Giây tiếp theo, Đỗ Hữu đóng cửa nhanh như tia chớp.
Nhưng mà Tần Qua còn nhanh hơn cả tia chớp, bao tay bằng da chụp lấy mép cửa.
Hai người sức lực đều rất lớn.
Trên mặt tuy rằng không biểu hiện gì, lại ở trước cửa anh tới em đi phân cao thấp.
Đỗ Hữu: "Về đi, cậu sẽ phiền tôi."
Nếu là người khác, Đỗ Hữu sẽ mở cửa cho vào.
Nhưng trải qua lần cơm trưa trước đó, anh phát giác một điều rằng người này sẽ làm hư cuộc sống của mình.
Giữ lại bên người có khả năng sẽ không tĩnh tâm được.
Tần Qua hơi híp mắt.
Chưa nói gì, đưa hộp giấy qua.
Đỗ Hữu theo bản năng tiếp nhận.
Nắp hộp trong suốt, có thể thấy là một cái bánh dâu tây ú ụ.
Vừa cầm lên, mùi sữa càng thêm rõ ràng.
.
Bạn có biết trang truyện ++ TRUMt ruyen.
OR G ++
Nhờ bản năng của Đỗ Hữu mà Tần Qua thành công bước chân vào cửa.
Hành lang gần như trắng thuần, không nhiễm một hạt bụi, cũng không có bất cứ phụ kiện trang trí nào.
"Em muốn cùng anh trải qua Giáng Sinh." Tần Qua bước trên hành lang, rồi quay đầu nhìn lại, trên mặt mang theo ý cười nhạt, "Ăn bánh kem không?"
"......"
Đỗ Hữu cảm thấy cho người này vào nhà là một lựa chọn sai lầm.
Nhưng nhận quà của đối phương rồi, sau đó lại đuổi người ta đi thì không giống phong cách của tổng tài bá đạo lắm.
"......!Ăn chứ."
Cửa khép lại, giấu khung cảnh tuyết trắng lại phía sau.
Pha trà rồi cắt bánh kem, hai người ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Trên bàn trà, miếng bánh kem được cắt hình tam giác, màu trắng ngà thơm ngon, thêm lớp bơ phía trên, cuối cùng là mấy em dâu ngọt nước.
Ô kìa, thêm ly hồng trà kế bên nữa chứ.
Tuyệt cmn vời.
Bánh kem ngọt lành cùng vị trà đăng đắng, sự kết hợp này vừa tinh khiết vừa gãi trúng chỗ ngứa.
Tuy rằng tự nhiên nhiều thêm một người, nhưng Đỗ Hữu vẫn kiên định chấp hành kế hoạch của chính mình.
Anh đứng dậy, đi đến kệ đựng đĩa phim, mở ra một cái hộp màu xanh lấy phim ra rồi bỏ vào máy.
Tần Qua thấy thế, tò mò hỏi: "Là phim điện ảnh sao?"
Đỗ Hữu trả lời: "Là anime."
Tần Qua cười cười.
Cậu hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Dù anh có ấu trĩ như trẻ con, cậu cũng vẫn ánh mắt cưng chiều đó.
TV bắt đầu chiếu.
【 đêm khuya, trên trời mưa to tầm tã.
Bên bờ sông, có hai bóng người đang giằng co nô đùa.
Bóng người đằng trước dáng nhỏ xinh, vì chạy vội nên tóc dài phiêu phiêu trong gió.
Tốc độ của cô không nhanh, khoảng cách hai người càng lúc càng rút ngắn lại.
Cuối cùng, cô bị người phía sau túm chặt cánh tay.
】
【 "Buông tôi ra!" Cô gái kêu khóc, giãy giụa, nước mắt đầy mặt.
Nhưng giờ này khắc này, thứ trên mặt cô đã không biết là nước mắt, nước mưa hay là nước mũi nữa rồi.
"Em hiểu lầm!" Chàng trai vội vàng giải thích, "Cô gái kia và anh không có gì cả."
"Không có gì?"
Cô gái mặt đầy nước mắt ủy khuất nói: "Cô ấy nói anh và cổ cùng nhau ngắm tuyết, cùng nhau nhìn sao trời, cùng nhau xem trăng.
Từ học tập, đến thực tập, đến ra đời làm việc, đến bàn bạc cuộc sống......!Mà tôi thì không ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng với anh.
Không có học tập, thực tập, làm việc rồi nói chuyện sau này."
Chàng trai thấy cô gái như vậy, từ trước đến nay gương mặt luôn bá đạo không khỏi toát ra một tia thâm tình:
"Tất cả mọi chuyện đều là anh sai, anh không nên cùng cô ta ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng, cũng không nên cùng học tập, thực tập, làm việc và bàn chuyện sau này."
Anh đồng ý với em, về sau chỉ ngắm tuyết, nhìn sao, xem trăng, học tập, thực tập, làm việc, nói chuyện sau này với một mình em." 】
Đến đây, khóe miệng Tần Qua không cười được nữa.
【 nhưng mà cô gái cũng không chịu noi theo kịch bản mà làm: "Vậy là anh thừa nhận phải không! Anh và cô ta làm những việc này phải không?!"
"Không." Chàng trai nóng nảy, "Em nghe anh giải thích!"
"Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!" Cô gái lắc đầu một cách điên cuồng.
Nước mưa từ trên đầu theo nhịp lắc của cô bị vẩy ra hai bên, nhìn như một con chó Nhật.
】
"......"
Tần Qua nhắm mắt.
Cậu nhìn về phía Đỗ Hữu, thấy đối phương xem rất nghiêm túc, khiến cậu nghi ngờ mình và anh có xem cùng một bộ phim không.
Tần Qua từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ với chính mình.
Mấy phút đồng hồ sau, một tập kết thúc.
Hệ thống cắn khăn tay nhỏ, rơi lệ đầy mặt: 【 hu hu hu đúng là ngược tâm mà, khi nào nam nữ chính mới có thể cởi bỏ hiểu lầm đây.】
Đỗ Hữu vừa muốn đổi tập mới, đột nhiên lại cảm giác được một ánh mắt nóng bỏng kì dị.
Nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện Tần Qua đang nhìn mình.
Đỗ Hữu cầm điều khiến từ xa, hỏi: "Thế nào?"
Tần Qua: "Cái gì?"
"Cái này." Đỗ Hữu chỉ TV.
Tần Qua khóe miệng lại lần nữa cứng đờ.
Vừa rồi đôi mắt cậu bị ô uế, thật vất vả nhìn anh yêu mới khỏe lại một chút.
Kết quả hiện tại còn hỏi cảm nhận của cậu.
"......" Cậu che lương tâm, "Anh thích cái gì thì cái đó tốt."
"Cậu thích không?"
"Em......" Tần Qua nói, "Sẽ cố gắng thích."
Tốt lắm.
Đỗ Hữu nắm tay, lại thêm một fan mới rồi.
Hệ thống: 【 ê ê ê, có hiểu lầm gì ở đây rồi! 】
Lại qua hai tập.
Bất tri bất giác, bánh kem đã bị ăn sạch.
Cơ bản toàn bộ do Đỗ Hữu ăn, Tần Qua không nhúc nhích, còn đem phần mình nhường cho Đỗ Hữu.
Mà trong lúc không nhìn màn hình và bánh kem, Đỗ Hữu phát hiện Tần Qua nhìn mình suốt.
Anh ý thức được điều gì đó.
Đỗ Hữu ấn tạm dừng: "Chán hả?"
Tần Qua nhìn anh mỉm cười: "Không."
Đỗ Hữu dừng một chút, đề nghị: "Cậu có muốn về nhà không?"
"Không." Tần Qua lập tức từ chối.
Đỗ Hữu suy nghĩ, đưa điều khiển từ xa cho đối phương.
"Nhường cho cậu nè." Anh đứng dậy, "Tôi về phòng."
Tần Qua nhìn điều khiển từ xa trong tay, lại nhìn phía bóng dáng Đỗ Hữu rời đi, đột nhiên hỏi: "Anh ghét em sao?"
Nghe vậy, Đỗ Hữu dừng bước chân.
Chưa đến mức ghét, nhưng anh cũng không thích bị nhìn.
Giọng nói ôn nhuận của cậu vang lên lần hai, giọng nói lại gần hơn một chút: "Không muốn ở cạnh em đến vậy sao?"
Đỗ Hữu quay đầu nhìn lại.
Lúc này Tần Qua đã đi đến trước mặt.
Đối phương so với anh cao hơn nửa cái cái đầu, tóc mái dài hơi che lại đôi mắt.
Đỗ Hữu còn tưởng rằng cậu giận rồi.
Kết quả lại thấy đối phương nhoẻn khóe miệng: "Quả nhiên anh vẫn không thay đổi.
Nhưng so với lúc trước thì ôn nhu hơn rất nhiều."
Đỗ Hữu căn bản không nhớ rõ lúc trước là lúc nào, chỉ cảm thấy cậu này nhận sai người.
Tần Qua: "Anh không tò mò bản thân trước khi mất trí nhớ như thế nào sao?"
Đỗ Hữu không chút nào mê mang: "Tôi không mất trí nhớ."
Nghe vậy, Tần Qua hơi nao nao, tiện đà than nhẹ: "Anh ngay cả cái này cũng quên."
Cậu lại đến gần một bước, "Nếu là anh của trước đây, đã trực tiếp trói em lại rồi."
【 trói, trói lại? 】 hệ thống không biết nghĩ tới cái gì, máu trong người sôi trào.
"Trói chặt em, bịt kín đôi mắt em." Ánh mắt cậu đen tối, "Mỗi lần như vậy em đều nghĩ anh ghét em.
Nhưng mà sau đó em mới hiểu."
Ánh mắt từ đen tối trở nên nóng cháy: "Đây là cách biểu đạt tình yêu của anh."
Đỗ Hữu ôm ngực: "Cậu có nhầm tôi với tên biến thái nào không vậy?"
Tần Qua cười nhạt: "Anh chỉ là mất trí nhớ thôi." Cậu nhẹ nhàng dắt tay Đỗ Hữu, "Em sẽ làm anh nhớ ra.
Vì thế, hai ta cần phải ở cạnh nhau nhiều hơn nữa."
Tròng mắt nâu nhạt nhìn chăm chú Đỗ Hữu: "Ở bên em, được không?"
Mấy giờ trôi qua, ban ngày nhanh đi, ban đêm nhanh đến, màn đêm bao phủ toàn bộ phía chân trời.
Lúc này, không trung lại dần dần có bông tuyết nhỏ, chạm đất liền tan.
Để tránh Đỗ Hữu chờ lâu, ngày hôm nay hiệu suất của Vưu Hạo Vũ cực cao, đã quay xong cảnh của mình.
Nhưng chờ kết thúc cũng đã gần 7 giờ.
Thay trang phục rồi đi ra phòng nghỉ, một trợ lý nữ của đoàn phim chạy lại, đỏ mặt nói: "Có chuyện này......!Hạo Vũ, tổng đạo diễn nói hôm nay là đêm Bình An, muốn mời đoàn phim ăn cơm.
Cậu nếu rảnh thì cùng đi với mọi người đi."
"Tôi bận rồi." Vưu Hạo Vũ vội rời đi.
Thậm chí lúc trả lời cũng không dừng lại, tránh qua một