Chỉ ăn buổi trà chiều thôi nên Đỗ Hữu không đi quá xa, anh tới một tiệm cơm Tây gần công ty.
Gần 5 giờ, khách trong tiệm cơm Tây không nhiều lắm, cũng coi như yên tĩnh.
Màu chủ đạo dùng trang trí trong tiệm là màu cà phê, chủ tiệm còn bật thêm nhạc cổ điển.
Gọi một ly đồ uống thì có thể ngồi cả một buổi trưa.
Thẩm Thần nhìn thực đơn, kêu một phần sandwich và cà phê.
Mà Đỗ Hữu thì kêu hết tất cả các món luôn.
Người phục vụ nhìn, mới phát hiện người trẻ tuổi đẹp trai này mấy tháng trước cũng đến tiệm một lần rồi.
Lúc ấy toàn bộ đồ ăn đều được gọi lên, khiến chủ tiệm cũng phải ra ngoài.
Vốn tưởng rằng kẻ có tiền kêu chơi vậy thôi, kết quả đối phương ăn không sót một thứ gì.
Từ đó về sau người khách này trở thành một truyền thuyết đối với nhân viên trong tiệm bọn họ.
Nhưng mà sau đó người khách này không tới nữa.
Bọn họ còn có chút mất mát, tưởng đồ ăn tiệm mình đã không còn hấp dẫn được đối phương.
Giờ đã nhiều tháng trôi qua, người khách này rốt cuộc lại tới nữa.
Người phục vụ rất hưng phấn, vội chạy đến sau bếp báo đồ ăn.
Sandwich và cà phê của Thẩm Thần tương đối đơn giản, vậy nên đã được bưng lên trước.
Xuất phát từ lễ phép, hắn chưa vội ăn.
"Ăn trước đi." Đỗ Hữu nhắc nhở, "Chốc nữa không còn chỗ đâu."
Lúc này Thẩm Thần còn chưa hiểu ý câu nói của anh là gì.
Mấy phút đồng hồ sau liền hiểu ra ý nghĩa của nó.
Hai phần bánh kem được mang lên —— bánh mousse hình tam giác màu nâu vàng, bên ngoài được bọc lớp blueberry mát lạnh.
Tầm mắt Thẩm Thần dính chặt vào nó, cảm thấy sandwich trong tay trở nên chẳng có chút hương vị gì.
Rồi bỗng nhớ tới thân phận của mình, hắn quay đầu đi, nuốt một ngụm cà phê.
Thật đắng.
Hắn không có cảm xúc mà nhíu mày.
Tuy rằng đã uống rất nhiều năm, nhưng vẫn không quen được hương vị này.
Sau đó liền thấy một phần bánh kem bị đẩy đến trước mặt mình.
Đỗ Hữu: "Mời anh."
Thẩm Thần ngẩn ra, giương mắt, "Ý gì?"
"Mời anh ăn."
"……" Hầu kết Thẩm Thần giật giật, dời mắt đi, "Quá ngọt, tôi không thích."
Đỗ Hữu khó hiểu: "Đầu bếp Thẩm nói anh thích."
Thẩm Thần: Ghét ba.
Thẩm Thần nheo mắt: "Đó là chuyện lúc nhỏ."
Một người trưởng thành, hơn nữa còn là một người đàn ông, sao có thể ăn loại đồ ăn mà mấy cô gái nhỏ và trẻ nít thích chứ! Huống chi Đỗ Hữu cũng sẽ không gọi mỗi đồ ngọt, món chính nhất định còn ở phía sau.
Mà sau đó, bánh kem lại được bưng lên —— dâu tây béo tròn núng nính, nguyên quả sáng trong, mơ hồ lộ ra sự thơm ngon mọng nước béo mầm.
Vẫn hai phần.
Đỗ Hữu hình như gọi thêm một cái cho hắn.
Thẩm Thần nhìn Đỗ Hữu, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Ngón tay cuộn lại, đánh lên mặt bàn, "…… Tuy tôi không thích, nhưng cũng không phải không thể ăn với cậu."
Đỗ Hữu: "Không nên miễn cưỡng."
Thẩm Thần ngừng một chút.
Hắn biết mỗi lần nói chuyện với Đỗ Hữu thì phải nói trắng ra, nếu không đối phương sẽ hiểu theo một nghĩa khác.
"Không có." Hắn dừng một chút, đôi tay khép lại, "Dù sao cũng không ghét."
Cũng may Đỗ Hữu hiểu ý, làm tư thế mời.
Thẩm Thần cầm cái muỗng, do dự một chút, xẻo một góc bánh kem mousse bỏ vào miệng.
Vị bơ rất ngon, hơi lạnh, kết hợp với chocolate thuần, khiến đầu lưỡi như muốn nổ tung.
Thẩm Thần nhai kỹ nuốt chậm, chú ý thấy Đỗ Hữu đang nhìn mình.
Đặt muỗng xuống, rất khách quan nói: "Cũng không tệ."
"Dâu này cũng ngon lắm." Đỗ Hữu đẩy dâu tây béo tròn qua.
Lúc sau, một người ăn một người đẩy.
Như nước sông Hoàng Hà cuộn chảy, bánh kiểu Tây, Trung, Nhật gì ăn sạch.
Thẩm Thần khá thích…… Không, ghét đồ ngọt, lúc ăn đến cái thứ bảy, đã cảm thấy có chút ngấy.
Không chỉ miệng, dạ dày cũng chịu không nổi.
Hắn nhìn người phục vụ đang đi tới, thấy vẫn là đồ ngọt.
Lại nhìn trước mặt Đỗ Hữu đã để rất nhiều đĩa, "Cậu chỉ gọi đồ ngọt?"
Đỗ Hữu nhai bánh kem, "Dì giúp việc ở nhà làm cơm, này là buổi trà chiều thôi."
"……"
Thẩm Thần vẫn xem thường Đỗ Hữu rồi.
Thể chất anh khác với người thường, hắn càng thêm tò mò, đối phương rốt cuộc là đến từ thế giới nào.
Nhưng Đỗ Hữu không nói, mà hắn lại đi hỏi thì nghe có vẻ hắn rất để ý người ta.
Thẩm Thần muốn nói lại thôi.
Buổi trà chiều kết thúc, hai người đi ra tiệm cơm Tây.
Khí nóng ập tới làm mặt Thẩm Thần đỏ lên, nhìn lại Đỗ Hữu chả có gì khác thường.
Tiệm cơm Tây tuy cách công ty Đỗ Hữu rất gần, nhưng đi đường cũng mất gần mười phút.
Lúc hai người đi là ngồi xe Thẩm Thần.
Thẩm Thần vốn muốn đưa Đỗ Hữu về công ty, lại thấy anh lắc đầu: "Tôi vừa gọi tài xế tới đón rồi.".
ngôn tình hoàn
Hôm nay không có việc gì, anh chuẩn bị tan làm về nhà.
Thẩm Thần do dự, muốn nói mình đưa được.
Nhưng lại cảm thấy như vậy có hơi suồng sã quá, giống như hắn có ý khác vậy.
Trong lúc rối rắm, Đỗ Hữu nhận được tin nhắn, nói: "Tài xế tới."
"……" Thẩm Thần kéo cửa sổ, "Lần sau gặp."
Nhìn theo xe Thẩm Thần, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi chạy tới trước mặt.
Đỗ Hữu không nhớ rõ bảng số xe, nhưng xe nhìn quen mắt, lại ngừng ở trước mặt mình, liền trực tiếp mở cửa ngồi xuống.
"Về biệt thự phải không?"
Ghế lái truyền đến câu hỏi.
Tài xế không phải lần đầu tiên đón đưa anh, không có khả năng hỏi cái này.
Đỗ Hữu nhìn về phía kính chiếu hậu, vừa lúc đối diện với con ngươi màu nâu nhạt.
Đối phương cong mắt.
"……"
Đỗ Hữu mở tin nhắn vừa rồi ra xem mới phát hiện đây là dãy số lạ.
Nội dung chỉ nói một câu xe tới rồi.
Đỗ Hữu bỏ điện thoại xuống, "Tại sao lại là cậu?"
Tần Qua ngồi ở ghế lái, trên tay vẫn mang bao tay bằng da: "Tài xế có việc gấp.
Không muốn anh chờ, cho nên em mới thay anh ta lại đây."
Lúc cậu vào công ty thì tự nhiên ai cũng có "Có việc gấp" hết ha.
Nhưng mà tới cũng tới rồi, Đỗ Hữu cũng sẽ không bắt người chạy về, "Đi thôi."
Cây cối ngoài cửa sổ bắt đầu di chuyển.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy cậu ta hỏi: "Cơm ăn ngon không?"
Đỗ Hữu sửa lại, "Không phải cơm, là buổi trà chiều."
Tần Qua im lặng trong chốc lát: "Nếu anh nói với em, em sẽ theo anh rồi."
Đỗ Hữu không muốn ở chung với Tần Qua.
Chắc chắn sẽ bị nhìn đến nuốt không trôi, dẫn tới lần thứ hai phải ăn thêm cơm.
"Tôi không muốn...!"
Hệ thống nhận thấy chuyện không đúng: 【 khoan đã ký chủ! 】
Đỗ Hữu: 【? 】
【 không, không có gì.
】 hệ thống run bần bật, 【 tui chỉ cảm thấy nói thế không tốt lắm.
】
Người này tuy rằng cười tủm tỉm, nhưng lại mang đến một cảm giác khủng bố nào đó.
Đỗ Hữu bừng tỉnh đại ngộ.
Lời này đúng là rất đau lòng.
Nhưng Tần Qua đã nghe thấy rồi, khóe miệng gợi lên một độ cung có vài phần lạnh băng: "Không muốn ở cùng em sao?"
"Không……" Đỗ Hữu suy nghĩ, "Cậu đừng nhìn chằm chằm tôi là được."
"Không được đâu." Tần Qua nói: "Cố quen đi anh trai."
Đỗ Hữu thương lượng: "Đừng gọi tôi là anh trai được không?"
Tần Qua mỉm cười: "Cũng không được."
"……" Đỗ Hữu từ bỏ.
Đến biệt thự, xe thương vụ chậm rãi dừng lại.
Đỗ Hữu xuống xe, thì thấy Tần Qua không rời đi, mà là kéo cửa kính xe xuống nhìn anh."
"Ngày mai gặp."
Đỗ Hữu: "Mai gặp."
Hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Tần Qua nhìn anh, anh nhìn Tần Qua.
Một khuôn mặt liệt và một khuôn mặt cười nhạt ngàn năm không đổi.
Đỗ Hữu thấy cậu không đi: "Không có chuyện gì thì cậu chạy xe về đi."
"Nhà em ở đây mà." Cánh tay thanh niên dựa trên bệ cửa, mặt mày hơi cong, "Em muốn nhìn anh vào nhà."
Nghe vậy Đỗ Hữu ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới xe của công ty chuyển nhà hồi sáng.
Anh ngẩng đầu nhìn phía đối diện, xe tải đã đi rồi.
Chẳng lẽ hàng xóm mới chuyển đến là Tần Qua?
Sau đó, anh cảm thấy tay mình bị một đôi bao tay bằng da cầm lấy.
Bao tay có hơi thô ráp.
Đối phương không dùng sức giống như giữa trưa, chỉ nhéo ngón tay cái anh.
"Thời gian rất dài, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau."
Đã gần đến chạng vạng, từng đám mây màu hồng cam kết thành từng cụm lưu luyến nơi chân trời.
Mặt trời buồn bã nói lời tạm biệt sau đó lặn xuống căn nhà phía tây, cảnh đẹp giao hòa, một bút nên thơ.
Vài tia sáng nhu hòa xuyên thấu qua cửa sổ xe, dừng ở khuôn mặt cậu, vẽ thành những vệt trắng đen, như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp thời Trung cổ.
Màu mắt nâu nhạt cũng vì vậy mà ám đen.
"Em sẽ không để anh rời khỏi em, anh trai."
Thời gian trôi nhanh, trợ lý Tiêu từ cơn bệnh nặng trở về.
Cô đứng trong văn phòng tổng tài nói về kế hoạch sắp tới.
"…… Lúc sau là kế hoạch cho tân niên."
Nói câu cuối xong, cô liếc nhìn thanh niên kế bên.
# Chàng trai đẹp đứng sân bay #
# Vẻ đẹp rạng ngời của cậu sinh viên đại học S #
……
Đây là tin cô xem được trên Weibo lúc ở nhà dưỡng bệnh.
Ảnh trên weibo rõ ràng là chụp lén, rất nhiều bức chỉ có phần lưng hoặc là sườn mặt, nhưng cô liếc mắt một cái cũng nhận ra người trên ảnh chụp là thực tập sinh mà mình từng phỏng vấn.
Đầu óc thông minh EQ cao, gần như tìm không ra lỗi nhỏ nào.
Dù sao cũng là nhân viên của công ty nhà mình, cô cũng hơi tò mò những đánh giá của người khác.
Mà lúc cô chuẩn bị xem kỹ bình luận thì khung nói chuyện hiển thị bị lỗi.
Server bị hỏng rồi, rốt cuộc mãi mới trở lại bình thường thì mấy cái hot search vừa nãy lại mất tăm.
Mà cô dò tìm thì không thấy đâu cả, y như bị bốc hơi vậy.
Tuy rằng kỳ quái, nhưng bước đệm nhỏ này cũng bị cô vứt ra sau đầu.
Lúc trở lại công ty, cô mới phát hiện cái ghế của mình đang có xu hướng bị cậu thực tập sinh đó chiếm mất.
Gánh nặng công việc giảm bớt thì cũng vui đó, nhưng lòng cô tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Rõ ràng cô mới là phụ tá đắc lực nhất của Đỗ tổng mà!
Tần Qua chú ý tới ánh mắt cô, mỉm cười nhìn lại.
"……"
Tuy rằng cậu ta là đối thủ cạnh tranh (?), nhưng đối phương lớn lên đẹp ghê luôn, khiến trợ lý Tiêu hoảng hốt vài giây.
Cô có một loại ảo giác, này nếu là ở hoàng cung cổ đại, cô là thái giám tâm phúc của hoàng đế, mà tên thực tập sinh này chính là yêu phi hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.
Đỗ tổng nè, anh đúng là một người đàn ông nặng nghiệp chướng.
Đỗ Hữu đang ký tên trên văn kiện, xong thì đưa cho trợ lý Tiêu.
Nhưng đối phương giống như mất hồn, không lập tức lại đây lấy.
Đỗ Hữu:?
Tần Qua trước một bước lại lấy rồi chuyển cho trợ lý Tiêu.
Bao tay da màu đen ánh lên trang giấy trắng rất rõ ràng.
Trợ lý Tiêu lúc này mới hoàn hồn, vội nhận hợp đồng, lại nói với Đỗ Hữu: "Đỗ tổng, xin lỗi."
Đỗ Hữ: "Thân thể còn chưa khoẻ sao?"
"A?" Trợ lý Tiêu ngẩn người.
Thấy cấp trên quan tâm tới sức khỏe của mình, cô rất cảm động, "Tôi không sao."
Đỗ Hữu: "Không nên miễn cưỡng."
Trợ lý hít cái mũi: "Thật sự không sao mà, cảm ơn Đỗ tổng."
"Chị Tiêu, chị bệnh thì tốt nhất nên về nhà tĩnh dưỡng.
Chuyện bên công ty, em sẽ giúp Đỗ tổng xử lý." Tần Qua mỉm cười.
Mặc dù là câu quan tâm giống nhau, nhưng lời nói của cậu thực tập sinh này lại khiến người ta cảm thấy có ẩn ý.
Trợ lý Tiêu yên lặng đẩy mắt kính.
Sau khi thông báo xong, hai người rời khỏi văn phòng.
Đỗ Hữu đứng lên.
Lúc này, lại nghe hệ thống khoa trương kêu to: 【 ký chủ, anh nhìn bên ngoài kìa, tuyết rơi rồi! 】
Bên ngoài cửa sổ sát đất, bông tuyết lả lơi bay xuống tạo thành một vùng tuyết trắng.
Trên cửa kính nổi lên một tầng sương trắng, nhưng vẫn thấy tuyết rơi dày đặc như từng sợi lông ngỗng.
Nhuộm không trung thành một mảnh trắng bách, nhuộm đất bằng thành một tấm vải trắng.
Xa xa thấy được cây trụi lá, tuyết trắng từng mảng phủ chạc cây, lúc trước mấy cây này cành nào cũng xanh ngây ngất, mà giờ trông trụi lủi cả, lá rụng hết rồi.
Ngắn ngủn mấy chục phút, thành phố S đã bị phủ một tấm chăn bông trắng.
Phóng mắt nhìn lại, khung cảnh toàn là tuyết trắng xóa, vẻ đẹp nơi trần gian là khi mắt đời thấy được dòng chảy bốn mùa.
Trung tâm thành phố có tòa lầu cao nhất, nơi đó có một cái màn