Thẩm Thần còn chưa trả lời, liền nghe mẹ nói chen vào:
"Đừng lo lắng Hữu Hữu, bác sĩ nói nằm một tháng là có thể đi được rồi.
Hơn nữa sau này cũng không để lại di chứng gì, con cứ yên tâm đi, đừng vì chuyện này mà……"
Thẩm Thần nheo mắt, "Mẹ!"
Đỗ Hữu:?
Mẹ Thẩm lúng ta lúng túng, chuyển lời: "Được rồi, tụi con cứ nói chuyện đi.
Hôm nay chăm sóc Thần Thần cả một ngày, tay chân già yếu của dì cũng sắp gãy luôn." Bà xoa cánh tay, "Dì đi ra ngoài hoạt động một chút."
Sau đó liền đi ra cửa.
Trước khi đi còn không quên duỗi tay, âm thầm giơ ngón cái với con trai
—— cơ hội cho con, tự mình nỗ lực đi.
"……"
Thẩm Thần không nói gì nhìn theo mẹ.
Sau đó ánh mắt chuyển tới trên người Đỗ Hữu, ho nhẹ một tiếng, "Tìm tôi có việc gì?"
Cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Đỗ Hữu để quà thăm bệnh lên bàn, ngồi xuống, "Tôi bắt được hung thủ rồi."
Anh tóm tắt lại mọi chuyện, cuối cùng đưa ra kết luận: Đầu sỏ gây nên tai nạn xe cộ là một người sói không hiểu chuyện đời.
Thẩm Thần nhíu mày, "Người sói?"
Cảnh sát xem video giám sát chỉ có thể thấy bóng mờ.
Có thể chạy nhảy trong dòng xe cộ tất nhiên không phải con người.
Tuy đã sớm nghĩ đến khả năng này, nhưng khi chính tai nghe được kẻ gây án là quái vật, hắn vẫn cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Đỗ Hữu gật đầu: "Tạm thời đã nhốt người lại.
Trước khi giải quyết Tiêu Điền Điền, tôi sẽ phụ trách trông giữ."
Thẩm Thần im lặng trong chốc lát, hỏi: "Vậy còn cậu?"
Đỗ Hữu: "Cái gì?"
"Nếu có thể bắt được người sói, vậy cậu so nó còn mạnh hơn.
Cậu là ai?"
Từ khi biết Đỗ Hữu đến từ một thế giới khác, Thẩm Thần vô cùng muốn biết câu trả lời.
Cho nên bây giờ hắn mới hỏi.
Trong phòng rơi vào vùng yên tĩnh.
Điều hòa thổi gió ấm nghe u u, trên bàn là bình hoa, một cánh hoa hồng phiêu lãng rơi xuống, nhẹ nhàng nằm trên thảm.
Loại yên tĩnh này làm Thẩm Thần thấy hơi xấu hổ, tự hỏi phải chăng mình tò mò chuyện không nên.
Hắn giả vờ bình tĩnh, tiếp tục câu chuyện: "Không muốn thì đừng nói."
Đỗ Hữu: "Anh nghe xong sẽ sợ."
Nghe vậy Thẩm Thần ngẩn ra.
"Tôi không muốn làm anh sợ tôi." Đỗ Hữu nói: "Ở trước mặt anh, tôi mãi mãi chỉ là một con người bình thường."
Quả nhiên cậu ta không phải con người.
Thẩm Thần dời mắt, "Dù cậu là gì, tôi cũng không sợ."
Đỗ Hữu sửng sốt một chút, lại nghe người nọ bổ sung: "Không muốn nói thì tôi sẽ không ép…… Dù sao cũng không phải rất muốn biết."
Thì ra là thế.
Đỗ Hữu hiểu rồi.
Đối phương hẳn là muốn nói chuyện phiếm.
Nhưng anh không hề truy hỏi việc mình là ai, hay là nên nói lời cảm ơn nhỉ.
Đỗ Hữu: "Cảm ơn anh."
Thẩm Thần nâng cằm, "Có gì đâu."
Nói thật hắn không hiểu Đỗ Hữu nói cảm ơn làm gì.
Hơn nữa hắn cũng không rõ tại sao bản thân lại lắm miệng hỏi câu kia chi nữa.
Có thể là lâu nay ở chung khá tốt nên mới nói nhiều thêm chút.
Nếu Đỗ Hữu không ngồi đây, hắn chắc đã chôn mình vào chăn cho tỉnh người rồi.
Khi còn nhỏ thì không nói nhiều trước mặt ba mẹ, khi đi học và khi ở trước mặt bạn bè, sau khi đi làm thì biến nó thành một loại thói quen trước mặt cấp dưới và khách hàng, dăm ba bữa làm sao sửa được.
Cho nên dù đáy lòng có rối rắm thế nào, mặt ngoài nhìn hắn vẫn như cưỡi mây đạp gió, như không có chuyện gì có thể chạy vào mắt của người đàn ông nhà giàu đẹp trai này.
Vì muốn sự xấu hổ này biến đi, mắt Thẩm Thần lia đến phần quà của Đỗ Hữu.
Đó là một cái hộp được gói rất đẹp, rất lớn.
Chỉ là cách đóng gói này, thấy thế nào cũng cảm thấy quen mắt.
Đỗ Hữu thấy hắn chú ý tới, cầm lấy hộp, "Quà thăm bệnh, giờ ăn không?"
Thẩm Thần như có như không mà gật đầu.
Thấy đối phương bắt đầu lột giấy ra mới hỏi: "Đây là cái gì?"
Đỗ Hữu xé mở ruy băng màu hồng: "Bánh kem."
Nói đoạn liền mở nắp —— cái bánh tức khắc lộ ra.
Bánh kem này làm theo vị trà xanh.
Tầng ngoài bánh vẩy đầy bột trà, đỉnh bánh làm theo kiểu một cái cây.
Đằng trước còn để một tấm bảng nhỏ chocolate để chỉ đường, bên trên viết bốn chữ to.
—— "Sinh nhật vui vẻ".
Thẩm Thần: "……"
Đây không phải bánh sinh nhật sao!
Thẩm Thần nhếch khóe miệng, "Tại sao lại là bánh sinh nhật?"
Đỗ Hữu để cái nắp lên bàn: "Đây là của tiệm bánh ngọt lớn nhất đó.
Đừng ngại, đều là bánh mà, ăn ngon là được."
Thẩm Thần đỡ trán, "Cảm ơn."
Bởi vì Đỗ Hữu cũng chưa nói đưa cho ai.
Nhân viên cửa hàng còn tri kỷ bỏ vào mấy chục bàn giấy nhỏ, muỗng plastic và một túi nến đủ mọi màu sắc.
Đỗ Hữu chưa ăn sinh nhật bao giờ, cũng không biết thứ này dùng để làm gì.
Anh cầm lấy túi nến được đóng gói tinh xảo đẹp mắt, im lặng vài giây, quay đầu hỏi: "Cái này muốn dùng không?"
Nghe thấy hỏi chuyện, Thẩm Thần cũng không biết trả lời kiểu gì.
Hắn, một người bị thương nằm trên giường bệnh, vào ngày không phải sinh nhật mình phải châm nến thổi? Huống chi trẻ nhỏ qua mười tám tuổi là thành trẻ lớn rồi, từ đó hắn chưa từng tổ chức thêm sinh nhật thêm ngày nào nữa.
Bất quá thì mở tiệc rượu.
Bên ngoài nói là tiệc sinh nhật, bên trong là tiệc sinh ý.
Thẩm Thần cảm giác đầu hơi đau, lấy tay xoa huyệt thái dương, "Không cần."
Đỗ Hữu không ép, anh cắt cái bánh bự ra, lấy một phần đưa Thẩm Thần.
Thẩm Thần nhận lấy.
Không biết đối phương là cố ý hay vô tình, bốn chữ to "Sinh nhật vui vẻ" vẫn chừa lại cho hắn.
Thẩm Thần nhìn cái bảng nhỏ, cầm lấy cắn một miếng.
Vị rất đậm, chocolate và sữa bò hợp với nhau như gãi đúng chỗ ngứa.
Ăn cũng được đó.
Sau đó Đỗ Hữu cũng cắt một phần cho mình.
Trong một ngày không phải sinh nhật của hắn hay anh, hai người lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh gặm bánh kem.
Cảnh tượng này khá vi diệu.
Thẩm Thần ăn xong một dĩa, thấy Đỗ Hữu muốn cắt thêm một phần nữa, ngăn cản: "Tôi no rồi."
Bánh kem rất ngon.
Nhưng bệnh viện là nơi người đến kẻ đi, dù ở phòng bệnh tư nhân thì Thẩm Thần cũng lo lắng đột nhiên có hộ sĩ đi vào.
Nghe Thẩm Thần từ chối, Đỗ Hữu chuyển qua cắt cho mình một phần.
Vị bơ sữa thơm ngọt hòa trong không khí, khiến người ta muốn ăn thêm.
"Thật ra có một chuyện muốn hỏi anh." Đỗ Hữu nuốt bánh kem xuống, "Lúc trước anh hỏi tôi có người thích chưa."
Nghe những lời này, Thẩm Thần bỗng chốc quay đầu nhìn về phía Đỗ Hữu.
Nhưng thấy trên tay đối phương còn cầm một dĩa bánh kem, lại lập tức không nhìn nữa.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi không ổn.
Đột nhiên Đỗ Hữu nói chuyện này, nhất định là gần đây đã xảy chuyện gì đó.
Có người cũng hỏi vậy chăng? Hay Đỗ Hữu đã nhận ra tiếng lòng mình rồi, nhận ra mình thích người nào đó?
Bỗng nhiên hắn nhớ tới hai người mình gặp hôm lễ Giáng Sinh.
Tuy nói trong mắt Thẩm Thần đó chỉ là hai tên nhóc.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng mặt tụi nó cũng đẹp lắm.
Hơn nữa người trẻ thì cách theo đuổi cũng táo bạo hơn.
Chẳng lẽ……
Đỗ Hữu không biết Thẩm Thần ngoài mặt thì bình tĩnh trong lòng lại như bão nổi, tiếp tục hỏi: "Lúc ấy tại sao anh lại hỏi chuyện này?"
Thẩm Thần giả vờ bình tĩnh, "Nói chuyện phiếm thôi, sao vậy?"
"Gần đây cũng có người hỏi tôi cái đó." Đỗ Hữu trả lời: "Tôi muốn biết nguyên nhân."
Thẩm Thần nhíu mày.
Có thể là dì giúp việc nhàm chán hỏi vui —— trên cơ bản thì khả năng này khá thấp.
Nếu Đỗ Hữu tự thân đi tìm hắn, vậy thì cậu cũng có chút gì đó gọi là rung động với người hỏi.
Thẩm Thần muốn biết là ai.
Nhưng lời nói sắp phun ra, lại nuốt trở vào.
Biết rồi thì sao chứ.
Hắn với Đỗ Hữu, Đỗ Hữu với hắn, chỉ là bạn.
Cho dù người khác thích Đỗ Hữu, hắn cũng không thể giống nhân vật nam trong phim truyền hình dài tập, ném vào mặt người kia tiền kêu từ bỏ đi.
Nhưng hắn cũng không muốn mình làm người bắc cầu giật dây cho ai đó.
Cho nên Thẩm Thần chỉ nói: "Không cần nghĩ nhiều, có thể là người nọ không có chuyện gì để nói nên hỏi thôi."
Đỗ Hữu hiểu ra, "Giống anh nói chuyện phiếm ấy hả?"
Lúc Thẩm Thần kéo chân sau kẻ địch, đồng thời cũng bị cho ăn hố.
Thẩm Thần im lặng trong chốc lát, "Ừ."
"Vậy thì có người nói thích anh thì cũng là hỏi bâng quơ thôi sao?" Đỗ Hữu tiếp tục hỏi.
"Đương……" Thẩm Thần theo bản năng muốn trả lời, bỗng nhiên mày nhăn lại.
Khoan đã.
Thích?
Có người tỏ tình với Đỗ Hữu?
Hai thằng nhóc nhìn như mới cởi đồng phục kia tỏ tình với Đỗ Hữu?!
Đầu Thẩm Thần hỗn loạn cả lên.
Đỗ Hữu còn đang chờ đợi câu trả lời: "Có phải không vậy?"
Thẩm Thần rất muốn nói phải.
Nhưng nếu Đỗ Hữu hỏi như vậy, chứng minh còn chưa gật đầu với đối phương.
Hắn cần phải đem mối nguy hại tiềm tàng này bóp chết từ trong trứng nước.
Nhưng trả lời thế nào đây, giải thích thế nào thì nghe cũng hơi gượng ép.
Hắn gian nan mở miệng: "Người nọ nhỏ tuổi hơn cậu?"
Đỗ Hữu gật đầu.
Bắt được đầu mối, Thẩm Thần càng thêm chắc chắn trong lòng.
Hắn nói: "Do thằng nhóc đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Cho nên không hiểu Thích là thế nào."
Đỗ Hữu bừng tỉnh, cảm thấy mình hỏi đúng người.
Cho dù không có Tiêu Điền Điền, Thẩm Thần nhất định là người đàn ông thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú, tình trường đầy chân.
"Vậy nên trả lời thế nào?"
Thẩm Thần chém đinh chặt sắt, nói: "Cách xa cậu ta ra."
Đỗ Hữu thất vọng, "Không thể làm bạn sao?"
"Đau ngắn hơn đau dài, nếu không sẽ chỉ làm thằng nhóc hiểu lầm, ngược lại càng lún càng sâu." Thẩm Thần nói: "Nếu cậu chọn làm bạn, thì cậu cũng nên suy nghĩ đến tương lai nhóc đó."
Phải ha, Vưu Hạo Vũ trước mắt còn đang lúc phát triển sự nghiệp.
Đỗ Hữu gật đầu: "Anh nói phải."
Thẩm Thần thấy Đỗ Hữu tin tưởng mình, không khỏi cảm thấy tội lỗi trong tim.
Nhưng sau đó liền lập tức bóp tắt ý nghĩ này.
Tình trường như chiến trường, không phải mày chết thì là tao sống.
Trong lúc đó Đỗ Hữu đã ăn xong số bánh kem còn dư lại.
Sắc trời bắt đầu tối.
Nhưng còn may mắn lắm vì ba Thẩm không xách theo đồ ăn tới.
Mắt thấy thời gian cũng trễ rồi, Đỗ Hữu chuẩn bị rời đi, đứng lên nói: "Cảm ơn, tôi sẽ theo lời anh mà làm." Anh dừng một chút, "....!Sau này, gặp chuyện tôi hỏi anh tiếp được không?"
Cho đến nay, phần lớn chuyện là anh đi hỏi hệ thống.
Nhưng nó đến cùng cũng không phải con người, rất nhiều kinh nghiệm cũng lấy từ các loại tiểu thuyết chứ đâu.
Thẩm Thần là người, tuổi lớn hơn anh, tầm nhìn nhất định cũng xa và rộng hơn anh nhiều.
Hơn nữa đều là tổng tài, đối phương nhất định có thể cho anh ý kiến thích hợp nhất.
Nhìn ánh mắt tràn ngập tin cậy của Đỗ Hữu, Thẩm Thần cảm thấy tình huống này phát triển hình như có chút không đúng.
Nhưng vẫn trả lời: "Tùy cậu." Lại lạnh lùng bổ sung một câu, "Đừng mất quá nhiều thời gian của tôi là được."
Hôm nay nói chuyện gần một giờ, đúng là mất nhiều thời gian thật.
Đỗ Hữu: "Mười phút được không?"
Mười phút……
Cảm giác ngắn lại càng ngắn.
Thẩm Thần cố vớt vát, "Nhiều hơn nữa cũng được.
Đỗ Hữu: "Mười một phút?"
Đây là đang mua đồ ăn hả? Nhưng việc đã đến nước này, Thẩm Thần không thể mất thể diện thêm nữa, chỉ đành hừ nhẹ một tiếng đồng ý.
Tiễn người đi, không lâu sau ba mẹ Thẩm cũng vào.
Trên tay ba Thẩm còn cầm hộp giữ nhiệt, nhìn dáng vẻ chắc là mang đồ ăn đến cho hắn.
Lúc hai người đi vào gần như là sát với Đỗ Hữu, Thẩm Thần cạn lời: "Hai người lại nghe lén?"
"Không có nha." Mẹ Thẩm hừ một tiếng, "Bọn mẹ vừa hay tản bộ gần khu bệnh viện thôi.
Phải không ba nó?"
"Chứ còn gì nữa hả mẹ nó."
Ba Thẩm lắc đầu thở dài, "Chỉ là không nghĩ tới người nào đó không biết phấn đấu.
Vất vả lắm người ta mới đến đây, kết quả mình còn làm kiêu rút ngắn thời gian lại."
"Mười một phút." Mẹ Thẩm nhìn về phía con mình, trong mắt tràn đầy thương hại.
"Mười một phút." Ba Thẩm lặp lại một lần nữa, tràn đầy khinh miệt.
Đáng ghét, đừng nói nữa!
Thẩm Thần bị chọc trúng nỗi đau lần nữa, nhưng lại không thể xả giận với ba mẹ.
Chỉ đành nằm xuống đá chăn, che đầu mình lại.
Sau khi nghe ý kiến xong, Đỗ Hữu chuẩn bị theo lời mà làm.
Chờ Vưu Hạo Vũ đi phim trường, số lần gặp mặt hẳn là sẽ giảm bớt.
Vấn đề là hiện giờ đối phương ở nhà anh, làm sao tránh mặt mà không để lại dấu vết đang là một vấn đề nan giải.
Từ bệnh viện đi ra, rồi cả lúc ngồi trên xe Đỗ Hữu cũng hỏi thử trợ lý Tiêu: "Mấy ngày nay có đi công tác ở đâu không?"
Trợ lý Tiêu lắc đầu: "Không ạ."
Đỗ Hữu: "Có bận không, có tăng ca không?"
Trợ lý Tiêu: "Mấy hạng mục lớn