Quen thử sao?
Đỗ Hữu ngẩn người.
Còn có chuyện này?
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên được tỏ tình, cũng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị người ta kêu quen thử đi, Đỗ Hữu hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Tuy Thẩm Thần nói vì tránh lãng phí thời gian của đôi bên, anh nên giữ khoảng cách.
Anh thử rồi, nhưng kết quả không tốt lắm.
Hiệu quả không thấy, chỉ thấy hậu quả.
Anh bị Vưu Hạo Vũ ép hỏi đây này.
Làm sao để trở lại như trước đây?
Mà hệ thống mỗi khi gặp tình huống kiểu này thì luôn đưa ra kế sách nào đó, giờ không hiểu sao cũng im lặng luôn.
Hai bên nói chuyện với nhau không có cố tình đè thấp giọng.
Ryan đang ngủ ở phòng khách lỗ tai giật giật, thò đầu từ thảm lông ra.
Y ngủ đến nỗi ý thức mơ hồ, hiện giờ còn đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Y không biết rằng bạn đời mình nhìn trúng sắp bị người ta ôm đi mất.
Trong phòng khách lúc này không ai nói gì.
"Leng keng ——"
Chuông cửa vang lên.
Tiếng chuông thanh thúy phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết này.
Nhưng Vưu Hạo Vũ không ra nhìn, cậu vẫn nhìn chằm chằm Đỗ Hữu.
Chuông cửa vang lên lần nữa.
Mà Đỗ Hữu đang đứng hình nãy giờ cũng làm ra một hành động trốn tránh.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa, "Có phải người đại diện đến không?"
Nói xong muốn đi mở.
Nhưng mới vừa đi thoáng qua người Vưu Hạo Vũ, tay lập tức bị nắm lấy.
Nhiệt độ của cậu truyền qua ống tay áo, luồn vào người anh.
Đỗ Hữu rũ mắt xuống, phát hiện bàn tay đối phương nắm lấy mình đang run rẩy rất nhỏ.
Anh lúc này mới ý thức được Vưu Hạo Vũ đang rất khẩn trương.
Sau đó đối phương xoay người nhìn anh, một lời cũng không nói.
Bởi vì không ai ra nên tiếng chuông càng ngày càng dồn dập.
Âm này chưa dứt âm sau kéo đến.
Đỗ Hữu nhẹ nhàng kéo tay xuống, nhưng không kéo ra được.
Có lẽ nếu không cho cậu một câu trả lời, đối phương sẽ không từ bỏ.
Đỗ Hữu: "Tôi biết rồi."
Nghe vậy, hô hấp của Vưu Hạo Vũ ngừng lại.
Đỗ Hữu giương mắt lên, "Trong một khoảng thời gian thôi phải không?"
Vưu Hạo Vũ há miệng thở dốc.
Thật lâu sau mới nói chuyện, giọng cậu khàn khàn: "....!Dạ."
Đỗ Hữu: "Vậy chờ bộ điện ảnh kia đóng máy đi."
Chính tai nghe câu trả lời khiến Vưu Hạo Vũ hơi không thể tin tưởng.
Cậu hy vọng Đỗ Hữu đồng ý, nhưng cũng nghĩ mình sẽ bị chối từ.
Cậu cẩn thận hỏi lại: "Anh, anh đồng ý phải không?"
Đỗ Hữu gật đầu.
Tay Vưu Hạo Vũ bỗng chốc nắm chặt hơn, sau đó chậm rãi nới lỏng, rồi buông cánh tay Đỗ Hữu ra, lỗ tai cậu đỏ bừng, "Cảm ơn."
Hệ thống kinh hãi: 【 khoan đã ký chủ, anh đồng ý quen cậu ta?! 】
Đỗ Hữu sửa lại cho đúng: 【 là quen thử một lúc thôi.
】
Hệ thống: 【 nhưng, nhưng mà……】
Nó hoàn toàn không thấy ký chủ "Thích" thằng nhóc này.
Đỗ Hữu: 【 trong khoảng thời gian này cậu ta có thể an tâm đóng phim.
Hơn nữa lúc sau không hái được trái thơm cậu ta sẽ từ bỏ thôi.
】
Hệ thống cứng họng.
Thì ra anh suy nghĩ như vậy.
Đối với Vưu Hạo Vũ mà nói, tất nhiên là hy vọng có thể từ giả hoá thật.
Nhưng đối với ký chủ mà nói, đây chỉ là kế hoãn binh —— chỉ cần chịu đựng một lúc, đối phương sẽ cam tâm tình nguyện rời đi.
Hệ thống tức thì không biết nên nói gì.
Chuông cửa như là bị ấn hỏng mà vang lên không ngừng.
Lạ thật.
Nếu là người đại diện thì đâu cần nôn nóng như vậy.
Hai người liếc nhau.
Vưu Hạo Vũ: "Em đi mở cửa."
Cậu đi ra cửa rồi móc điện thoại ra.
Tin nhắn vừa rồi quả nhiên là người đại diện gửi, nói là mười phút nữa sẽ đến, kêu cậu chuẩn bị.
Khoan, mười phút?
Vưu Hạo Vũ nghĩ ra điều gì đó.
Gần như là sau khi nhận tin nhắn thì chuông cửa liền vang lên.
Nếu bên ngoài không phải người đại diện, vậy thì là ai?
Sau đó cậu nghĩ đến khả năng khác.
Chuyện này từng xảy ra rồi, xem ra là người kia.
Vưu Hạo Vũ cũng không muốn gặp người đó.
Nhưng dù sao bản thân cũng ra đến cửa rồi, bởi vậy cậu đành xoa nắm cửa rồi mở ra.
Cậu trai ở ngoài như sớm biết là Vưu Hạo Vũ ra mở, ngay cả giả bộ cũng lười làm.
Khuôn mặt lúc nào cũng tắm trong gió xuân nay lại hơi tăm tối.
"Chào buổi sáng."
Khóe miệng Tần Qua hờ hững, ý cười chưa hề chạm nơi đáy mắt, "Đang nói chuyện gì quan trọng sao?"
Đợt tấn công này so với trước còn mạnh hơn, đụng ánh mắt kia khiến sống lưng Vưu Hạo Vũ chảy mồ hôi lạnh.
Nếu đi ra từ một thế giới với Đỗ Hữu, vậy thì người này chắc chắn cũng không phải con người.
Mà so với Đỗ Hữu, sự tồn tại của Tần Qua càng thêm phù hợp với việc "Không phải con người" trong mắt đại chúng.
Giỏi giả bộ, bụng dạ khó lường, sâu không thấy đáy.
Mỗi một lần gặp mặt, đều khiến sự chán ghét của Vưu Hạo Vũ đối với người này càng thêm gia tăng.
Cậu làm lơ câu hỏi của Tần Qua, quay đầu nói Đỗ Hữu, "Người đại diện sắp tới rồi, em ra ngoài chờ."
Đỗ Hữu gật đầu.
Vưu Hạo Vũ không nhìn Tần Qua, đi thẳng ra cửa.
Vẻ mặt Tần Qua hờ hững.
Khi nhìn phía Đỗ Hữu, cậu mới lại trở lại làm chàng trai thân thiết ngày thường, "Anh, chào buổi sáng."
"Sao cậu lại tới đây?"
Hiện tại cùng lắm chỉ mới 5 giờ, cách thời gian đi làm còn sớm lắm.
Huống chi mấy ngày nay anh ở khách sạn, làm sao Tần Qua đến trùng hợp thế nhỉ.
"Em đưa anh đi công ty." Tần Qua mỉm cười, "Em đến thay chị Tiêu, giờ đúng là sớm thật."
Này đương nhiên chỉ là cái cớ.
Đây không phải lần đầu đối phương bao biện làm thay.
Ít nhất Đỗ Hữu biết lời mình nói tối qua căn bản không lọt lỗ tai đối phương.
Anh xoay người, "Tôi đi lấy chìa khóa."
Vưu Hạo Vũ đi ra biệt thự.
Ở phía sau, Đỗ Hữu và Tần Qua hình như đang nói gì đó.
Cậu có chút tò mò, nhưng vẫn nhịn xuống không quay đầu lại.
Nếu Đỗ Hữu gật đầu với cậu rồi, thì chính cậu cũng phải tuân thủ hứa hẹn.
Trước lúc bộ điện ảnh kết thúc phải chải vuốt lại cảm xúc của mình, không được quấn lấy Đỗ Hữu.
Tuy rằng cậu cảm thấy tình cảm của mình sẽ không thay đổi.
Nhưng cậu muốn chứng minh cho anh thấy lời tỏ tình của cậu không phải nói ra trong lúc nhất thời xúc động.
Ngày mới tờ mờ sáng, trong không khí còn giăng một làn sương.
Vưu Hạo Vũ mang khẩu trang lên, tay bỏ vào túi áo khoác lông, chờ người đại diện đến.
Không bao lâu, chiếc xe bảo mẫu quen thuộc liền chạy đến trước mắt.
Thấy cậu còn ấn kèn vài cái.
Sáng sớm an tĩnh, vì tạp âm này mà ồn ào lên.
Xe dừng lại, cửa kéo ra, người đại diện nhảy xuống, "Sao cậu chờ ngoài này, lạnh không?"
Vưu Hạo Vũ không trả lời, trực tiếp lên xe.
Người đại diện Ngô: "Cậu từ từ chứ, Đỗ tổng cũng ở phải không? Tôi qua chào một tiếng đã."
Hôm qua anh mới nhận được liên hệ, nói nhà Vưu Hạo Vũ bị cướp, nên loạn hết cả.
Đỗ tổng lo lắng an nguy của nghệ sĩ, nên kêu người lại nhà mình.
Lúc nghe thấy tin tức này, người đại diện quả thực mở rộng tầm mắt.
Không, có lẽ cũng không quá kinh ngạc.
Lúc Đỗ tổng đi thăm phim trường thì anh cũng đoán được một chút rồi.
Anh chìm nổi trong vòng giải trí nhiều năm, đã sớm biết cái hồ này sâu thế nào.
Ở ngoài nói rất bùi tai là —— lo lắng cho an nguy của nghệ sĩ.
Trước không bàn đến chuyện thật giả.
Thì cứ cho là thật đi, nhưng lòng không có ý khác thì sao mang người về nhà.
Khách sạn không tốt sao, chọn một khách sạn khó lắm sao.
Anh mới không tin Giải Trí Hân Văn ngay cả chút tiền này cũng chi không nổi.
An toàn của nghệ sĩ thì phải tính trên người anh đây này.
Kết quả anh còn chưa làm gì, ông lớn nhà mình đã lướt qua anh múc người về nhà.
Muốn nói không có gian tình, đứa nhóc ba tuổi còn chả tin! Nhưng dù thế nào, đây cũng không phải chuyện anh nên lo.
Nếu hai bên anh tình tôi nguyện —— tuy rằng anh không nghĩ tới loại tính tình kia của Vưu Hạo Vũ sẽ đồng ý bao nuôi.
Nhưng tóm lại, anh chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Khó được một lần đến nhà ông chủ, cần phải xoát hảo cảm một chút mới được.
Mà lúc người đại diện Ngô muốn đi, bả vai lại bị giữ chặt.
Do dùng sức quá mạnh nên người đại diện lảo đảo lui về phía sau, ịn cái mông xuống sàn xe.
Quay đầu nhìn, là nghệ sĩ nhà mình.
"Đừng đi, lên xe." Vưu Hạo Vũ nhíu mày.
Loại hành động thô bạo này lần nữa làm người đại diện tin tưởng, nghệ sĩ nhà mình không có chút tôn kính nào với anh cả.
Nhưng ngẫm lại số tiền của Giải Trí Hân Văn.
Anh khẽ cắn môi nhịn xuống.
Người đại diện Ngô đứng lên, "Tới cũng tới rồi, không chào một tiếng thì không phải vô phép tắc sao? Yên tâm, vài phút thôi."
Anh dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới một khả năng, "Đỗ tổng còn chưa dậy sao? Thôi đành vậy."
Vưu Hạo Vũ mặt không đổi sắc: "Chưa dậy."
Người đại diện nghe vậy, thất vọng rũ bả vai xuống, đang muốn lên xe thì phía sau truyền đến tiếng người.
Quay đầu nhìn, thấy có người đi ra từ căn biệt thự.
Lấy thị lực 5.0 đỉnh của chóp của bản thân ra thề, đó chắc chắn là Đỗ tổng.
"Không phải đang ra sao." Người đại diện Ngô khinh thường cười, đưa tay chỉnh bộ âu phục của mình một chút, "Tôi lên chào một tiếng rồi về."
"Này!"
Đối phương lóe nhanh như tia chớp khiến Vưu Hạo Vũ không thể ngăn lại.
Tần Qua còn đang ở đằng kia.
Nếu giờ anh ta chạy đến thì sẽ có chuyện không hay xảy ra mất.
Đỗ Hữu cầm chìa khóa gara ra tới.
Vừa nhấc mắt, liền thấy một người đàn ông đang đi đến.
Mặt đối phương tràn đầy sự nhiệt tình, "Chào buổi sáng, Đỗ tổng! Tôi là Tiểu Ngô, lần trước ở phim trường gặp một lần rồi, anh còn nhớ tôi không?"
So tuổi thì đại diện Ngô lớn hơn Đỗ Hữu nhiều.
Nhưng địa vị chênh lệch khá lớn nên đại diện Ngô đành khiêm nhường một chút.
"Anh Ngô."
Đỗ Hữu đương nhiên nhớ rõ, dù sao cũng là người đại diện của Vưu Hạo Vũ.
Thấy đối phương vươn tay muốn bắt.
Đỗ Hữu vừa tính nâng tay lên thì lại bị đè lại.
Tần Qua: "Bây giờ Đỗ tổng muốn đi công ty, anh có chuyện gì sao?"
"Không có không có, tôi lại chào một chút thôi."
Tay người đại diện treo giữa không trung.
Nhưng tình huống này với anh chỉ là chuyện nhỏ, nên anh rất tự nhiên mà rút tay về.
Một bên trả lời, một bên nhìn người ấn tay Đỗ tổng xuống.
To gan như vậy thì quan hệ quả thật không tầm thường đâu.
Mà khi thấy rõ mặt đối phương, đại diện Ngô không khỏi sửng sốt.
Đây, đây là……
Tần Qua luôn luôn ghét việc người khác nhìn chằm chằm mình.
Nhưng trước mặt người ngoài, cậu vẫn lễ phép cười: "Sao vậy?"
Người đại diện còn đang khiếp sợ.
Không không không, người này……
Đây không phải là ngôi sao mới ngày mai sao!
Thói quen nghề nghiệp của đại diện Ngô bắt đầu phát tác.
Hiện tại trong Giải Trí Hân Văn, trừ Vưu Hạo Vũ thì căn bản không có một nghệ sĩ nào khác.
Những người khác đều là trước lúc Đỗ Hữu thu mua công ty, tốt xấu lẫn lộn.
Sau khi vào công ty, anh có tìm mấy người đó đến phỏng vấn một lần, muốn nhìn một chút xem có hạt giống tốt hay không.
Nhưng hiện thực lại vả cho đại diện Ngô một cú trực diện.
Anh không thấy bất cứ người nào có tiềm năng cả.
Kết quả là, người có thể sử dụng chỉ có một mình Vưu Hạo Vũ, hiện tại cậu ta lại bận việc đóng phim, khiến số nhân mạch đại diện Ngô tích lũy không có chỗ nào để dùng.
Thật vất vả mới có thông cáo không tệ lắm, đều bị một câu "Không diễn" của Vưu Hạo Vũ đánh rớt.
Sau cũng có người mới đến, nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Đang lúc núi gãy sông ngừng bốn bề hết lối, không nghĩ tới viên ngọc chân chính lại xuất hiện ở chỗ này.
Đây là duyên phận lớn cỡ nào chứ!
Là trời cao ban xuống cậu trai này, để cậu ta làm nghệ sĩ của mình sao?
"Đỗ tổng!" Người đại diện kích động nói: "Người này muốn vào công ty không? Cho cậu ta ra mắt đi, tôi có một dự cảm, cậu ta nhất định sẽ bạo!"
Đỗ Hữu theo tầm mắt người đại diện mà nhìn sang, là Tần Qua đang đứng cạnh mình.
Tuy rằng vẫn cười, nhưng nghe đại diện Ngô nói xong thì ánh mắt ngày càng lạnh.
Đỗ Hữu không phải dân trong nghề, vì vậy mới hỏi một câu để giải thích cho suy nghĩ nghèo nàn của mình, "Làm minh tinh thì mặt đẹp là được à?"
Người đại diện gật đầu, lại lắc đầu.
Đương nhiên không phải.
Tuy rằng không phải, nhưng ngũ quan, xương cốt và dáng người cũng phải trong điều kiện "Có thể bạo".
Chỉ dựa vào bề ngoài người này, phỏng chừng là có thể nghiền áp số lớn đối thủ.
Nhưng anh cũng thấy rất kỳ quái.
Kiểu người như cậu này, đi trên đường hẳn là có người chụp lén chứ.
Đây là thời đại internet phát triển, ảnh chụp truyền lưu lên mạng đương nhiên rất dễ dàng.
Tại sao anh không thấy chút tin tức nào vậy?
Đỗ Hữu nghe người đại diện bùm bùm nói một đống lớn, cũng không hiểu lắm.
Nhưng đại diện Ngô là người có kinh nghiệm và thâm niên, nhìn trúng ai thì chắc chắn không sai.
Nhưng quyền quyết định vẫn nằm ở bản thân người ta.
Đỗ Hữu nhìn về phía Tần Qua, người đại diện cũng