Thẩm Thần không biết nói với Đỗ Hữu thế nào cả.
Cho dù trong lòng tràn ngập âm thanh gào thét muốn hắn trả lời, muốn hắn xin lỗi, muốn nói cho đối phương suy nghĩ thật của mình.
Nhưng ở ngoài lại không nói một lời nào, chỉ nhìn Đỗ Hữu.
Sau đó hắn thấy Đỗ Hữu hình như hơi mỉm cười: "Cơm hôm nay ăn rất ngon."
Thẩm Thần rất ít khi thấy Đỗ Hữu cười, ít nhất trong trí nhớ của hắn là vậy.
Nhưng lúc thấy nụ cười đó, hắn cảm thấy trái tim mình như bị nhéo một cái khá đau.
Đỗ Hữu nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Trời mưa rồi."
Không biết khi nào mây đen đã bao phủ bầu trời, chắn mắt ánh sáng nhàn nhạt của vòm trăng, trời đêm cũng vì thế mà ảm đạm một chút.
Giọt mưa tí tách rơi trên khung cửa sổ, chảy xuống từng đợt khóc than.
Đỗ Hữu quay đầu, "Anh ăn ngon không?".
ngôn tình hay
Thẩm Thần im lặng, tiếp theo đứng dậy: "Đi thôi."
Hai người cùng lên thang máy, đi xuống dưới lầu.
Tài xế sau khi nghe gọi đã sớm chờ ở ngoài thang máy, ôm một cây dù trong tay.
Thấy hai người đi ra, vội vàng lại đón.
"Xin lỗi Thẩm tổng, trong cốp xe chỉ có một cây dù thôi."
Quanh đây không có cửa hàng, đi qua đi lại mua có khi tốn hơn 20 phút.
Tài xế bảo mình không cần dù, cái chính là không thể để cấp trên và khách hàng dính mưa được.
"Vậy..." Tài xế thấy ánh mắt của tổng tài liền hiểu, nói với Đỗ Hữu: "Đỗ tổng, tôi đưa anh ra xe trước."
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua Thẩm Thần.
Thẩm Thần ôm ngực: "Đi đi."
Đỗ Hữu đi với tài xế về xe trước.
Không lâu sau Thẩm Thần cũng lên theo.
Hai người một trước một sau, một người ngồi sau, một người ngồi ghế phụ.
Lúc xe chạy lên đường lớn rồi mưa càng nặng hạt.
Nó đánh vào xe kêu "Bùm Bùm".
Bên trong xe rất an tĩnh, bên ngoài lại ầm ĩ vô cùng.
Thẩm Thần từ kính chiếu hậu nhìn Đỗ Hữu.
Đối phương đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Thần: "……" Hắn cảm thấy mình cần và phải nói gì đó.
Thời gian về còn hẳn 1 tiếng, nếu không vớt vát chút gì đó, khả năng sẽ cứu không nổi mất.
Tay Thẩm Thần đặt trên đầu gối, nắm rồi lại buông, có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng thẳng đến lúc tài xế chạy xe vào khu biệt thự, chiếc xe chậm rãi dừng lại, hắn vẫn không thể mở miệng.
Dù chỉ là một câu xin lỗi nhẹ nhàng cũng không thể thốt thành lời.
Đỗ Hữu xoa tay nắm cửa, đang muốn mở ra thì nghe hàng phía trước nói: "Chờ một chút."
Người nói là tài xế, đối phương quay đầu nhìn, cười nói: "Đỗ tổng, anh mang dù đi đi, mưa lớn lắm."
Tuy cách cửa nhà chừng mấy chục mét thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ để xối người ướt nhẹp.
Lúc đưa Thẩm tổng về nhà thì có thể trực tiếp chạy vào gara, không sợ mưa xối.
Đỗ Hữu: "Cảm ơn."
Anh xuống xe, khi đóng cửa lại phát ra tiếng rầm nhẹ.
Thẩm Thần vẫn không quay đầu.
Nửa trái tim cứ như bị rớt mất.
Thẩm Thần không khỏi nhìn phía ngoài cửa sổ.
Lúc này, cửa sổ xe bị gõ nhẹ một cái.
Là Đỗ Hữu đang đứng bên ngoài.
Tuy đã cầm dù, nhưng đầu vai vẫn không thể tránh khỏi việc bị ướt.
Không khí lạnh kèm gió mưa xối qua từng sợi tóc, khiến tóc mái rũ xuống.
Thẩm Thần lập tức ấn nút hạ cửa sổ xuống.
Một tay Đỗ Hữu chống lên bệ cửa sổ, cúi người nói: "Cảm ơn đã mời tôi, ngủ ngon."
Đỗ Hữu hẳn là chỉ tới nói tạm biệt.
Nói xong liền đứng thẳng người.
Thẩm Thần: "…… Ngủ ngon."
Đối phương xoay người đi về phía nhà mình, giày da đạp lên vũng nước, làm ống quần dính ướt.
Ở trong mắt Thẩm Thần, anh càng đi càng xa.
"Từ từ ——!"
Thẩm Thần bỗng nhiên lên tiếng, tay nắm bệ cửa sổ.
Đỗ Hữu dừng bước, tay giơ dù, quay đầu nhìn.
Rất xin lỗi.
Lúc nãy tôi không có ý đó.
Tôi chỉ là……
Thẩm Thần muốn xin lỗi.
Nhưng khi bị cặp mắt đen nhánh nhìn chăm chú, những lời muốn nói lại nuốt trở vào.
Thẩm Thần: "……"
Hắn ngồi thẳng thân mình: "Không có gì, sớm về nghỉ ngơi đi."
Đỗ Hữu gật đầu.
Sau đó bóng dáng biến mất phía sau cửa.
Mưa to vẫn cứ rơi xuống, Thẩm Thần nghe tiếng mưa rơi chỉ cảm thấy vô cùng ồn ào.
Cửa sổ xe khép lại, lực tay hắn nắm bệ cửa càng ngày càng mạnh.
Đỗ Hữu khép dù, đặt nó ở góc cửa ra vào.
Nước từ cái dù nhỏ xuống, lan thành một vũng nước trên đất.
Trong nhà tối đến mức duỗi tay cũng không thấy năm ngón.
Đỗ Hữu không bật đèn, anh cứ thế đi lên lầu hai.
Không khí trong phòng hơi lạnh, Đỗ Hữu vào phòng chuẩn bị tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang khắp phòng.
Khí nóng bay ra, nó phiêu lãng trong bầu không khí trầm lắng của căn phòng.
Lau khô tóc, thay áo ngủ, lên giường rồi đắp chăn bông.
Tất cả mọi thứ đều như thường.
Tiếng mưa nhỏ dần.
Nước tí tách rơi trên đất, rồi chảy vào cống thoát nước.
Cửa sổ nửa mở, nghe tiếng mưa ngoài kia rõ ràng.
Nhưng cảm giác chẳng mấy ồn ào, như là gảy làn điệu giúp người ngủ ngon.
Đỗ Hữu nhắm mắt.
Hôm nay anh ngủ tương đối sớm.
Kim phút xoay một vòng tròn rồi thêm một vòng, thời gian dần dần trôi đi.
Gió thổi khiến bức màn bay lên, rơi xuống.
Ước chừng qua hai giờ, Đỗ Hữu lại mở mắt lần nữa, trông anh không ngủ gì, đôi mắt vẫn còn tỉnh táo.
Ngủ không được.
Tại sao?
Trong anime hay phim truyền hình trước kia hay xem, thì nhân vật chính khi gặp vấn đề gì đó sẽ không ngủ được.
Anh cho rằng đó chỉ khuếch đại thôi, nhưng không ngờ có một ngày tình huống ấy lại xảy đến với anh.
Không ngủ được, nhưng tại sao không được thì không biết.
Trên ngực như có một khối đá đè nặng.
Mắt thì buồn ngủ, nhưng não thì không.
Mà bản thân suy nghĩ gì, anh cũng không rõ.
Anh cảm thấy mình nào có nghĩ gì đâu.
Không, nói vậy cũng không đúng lắm.
Lúc tối khi Thẩm Thần nói mấy lời kia, cảm xúc không hiểu nổi của Vưu Hạo Vũ trước khi đi, còn có lời thổ lộ của Tần Qua.
Những hình ảnh đó giống như đèn kéo quân, tụi nó trình diễn trong não anh hết lần này tới lần khác.
Khi thì theo trật tự, khi thì lẫn lộn xen kẽ.
Không riêng hình ảnh, còn có thanh âm, khua chiêng gõ trống, ồn ào ầm ĩ.
Đỗ Hữu ngồi dậy.
Đỗ Hữu: "Hệ thống."
Anh cần phải hỏi ai đó chuyện này mới được, thế mới khiến đầu anh yên tĩnh lại.
Ai cũng được hết, cho dù là hệ thống luôn ồn ào vô dụng cũng được nữa.
Nhưng nó không trả lời.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ qua lại.
Lại ngủ sao, Đỗ Hữu nghĩ thầm.
Gần đây thời gian hệ thống ngủ đông nhiều hơn lần trước thì phải.
Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn.
Mưa không biết khi nào đã ngừng.
Giọt nước bám vào mái hiên, tí tách rơi xuống, vương một chút trên đất.
Nhưng tiếng ồn đó đâu phải tiếng mưa rơi.
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa sổ, nhưng do tấm màn chắn mất nên trông không rõ.
Sau đó một tiếng "Két" vang lên, cửa sổ bị đẩy ra.
Bóng đen dẫm lên cửa sổ, trực tiếp nhảy vào.
Sức bật kinh người, lập tức nó nhảy lên giường Đỗ Hữu giường.
Nệm bị lún xuống, sau đó giãn lên như cũ.
Ánh vào mi mắt chính là một con sói trắng có bộ lông tuyệt đẹp, lông nó rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm.
Trong miệng sói ngậm vài túi giấy, ngẩng đầu lên há mồm cắn một cái —— trong nháy mắt mấy trăm cái Macaron từ túi rơi xuống nệm.
Nước mưa không khoan dung mà xối lên người Đỗ Hữu, cũng xối cả lên người con sói.
Đỗ Hữu thò người ra, còn chưa lấy điểm tâm quanh người Ryan ra, thì thấy một cái đầu trắng toát để trước người mình.
Đầu tiên là lỗ tai, tiếp theo là mái tóc trắng dài, sau đó là một đôi mắt ngọc lục bảo.
Cho dù ở trong đêm đen cũng lập loè ánh sáng.
Ryan biến thành hình người, từ biển Macaron đầy màu sắc nhào đến trước mặt Đỗ Hữu.
Gương mặt đẹp nở nụ cười lộ răng nanh bén nhọn, "Ta về rồi!"
Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?" Theo lý thuyết, hiện tại Ryan phải đang theo người đại diện làm thông cáo mới đúng.
"Xong rồi, ta về trước." Ryan trả lời.
Thông cáo mới lần này là chụp tạp chí cho mấy chỗ.
Bên chế tác xem qua quảng cáo Lễ Tình Nhân Trắng, nhất trí chọn Ryan làm người mẫu của bọn họ.
Đi xong cái thông cáo cuối cùng thì đã khuya mất rồi.
Người đại diện lúc đầu nói ở một khách sạn gần đây, trời sáng rồi sẽ đưa Ryan về.
Nhưng bị Ryan từ chối.
"Ta muốn nhanh chóng gặp vợ nên mới chạy về nhà."
Y vừa nói vừa vươn người lên, ngửi vai Đỗ Hữu: "Đừng lo lắng, buổi tối không ai thấy đâu, lần này ta rất chú ý.
Hơn nữa mùi của em ta nhớ kỹ lắm."
Số người đi đêm luôn ít hơn số người ban ngày, không có nhiều nhiều nhân tố quấy nhiễu.
Huống chi so với lúc trước, Ryan càng thêm thân quen với Đỗ Hữu hơn nữa.
Y tin rằng giờ có là ban ngày y cũng nhanh chóng tìm được vị trí của Đỗ Hữu.
"Lúc nãy ta mua rất nhiều điểm tâm."
Hai tay rắn chắc của y chống hai bên sườn của Đỗ Hữu, vẻ mặt hơi buồn rầu: "Ta nghĩ lâu lắm luôn mà cũng không biết em muốn thứ gì.
Đành phải mua mấy món giống nhau." Nói xong lại ngửa đầu nhìn về phía Đỗ Hữu, "Em nói ta biết luôn được không?"
"Em muốn gì, ta lấy về cho em."
Đỗ Hữu nghĩ: "Tôi muốn gì à?"
Anh lặp lài nửa câu sau của Ryan.
Như là đang dò hỏi, lại như lầm bầm lầu bầu.
Tầm mắt anh từ mặt Ryan chếch xuống, đầu hướng về phía đống điểm tâm bên dưới.
Ryan chú ý, lập tức nhặt lên một bịch Macaron màu xanh đưa cho.
Mấy món đồ ngọt này đóng gói cực kỳ đẹp, mỗi một cái đều dùng hộp nhựa trong suốt trang trí, bày ra hình dạng màu sắc đẹp nhất của món ăn cho bốn phương tám hướng xem.
Loại đồ ngọt kiểu Tây này trông rất đẹp.
Giống như một món trang trí màu sắc thuần tịnh.
Vỏ ngoài bông mềm, bên trong là lớp kem mềm mịn.
Đỗ Hữu cầm lấy, dưới con mắt chăm chú của Ryan mở hộp ra.
Sau đó cắn một miếng, tiếng nhai trong đêm tối nghe rất rõ ràng.
Ryan: "Ngon không?"
Hai người đều không phải lần đầu ăn món điểm tâm này.
Nhưng Ryan hình như đang tìm kiếm một sự khẳng định nào đó, y mới hỏi Đỗ Hữu như vậy.
Đỗ Hữu: "Ngon lắm."
Ryan: "Hì hì."
Câu trả lời của Đỗ Hữu như một sự khen ngợi với người sói, y nhếch cái đuôi lên, "Về sau ta sẽ mang cho em nhiều món ngon hơn nữa."
Ryan nhìn chằm chằm Đỗ Hữu.
Tuy món này rất ngon, cũng rất mời gọi y nếm thử.
Nhưng đối người sói mà nói, so với ăn thì y càng thích nhìn vợ mình hơn.
Chỉ đơn giản vậy thôi mà khiến lòng y ấm áp.
Mà loại ấm áp ấy nó nóng vô cùng, nóng tới mức muốn tràn ra ngoài.
Đỗ Hữu ăn xong một cái, Ryan lại cầm lên một cái nữa đưa cho: "Này."
Vì thế Đỗ Hữu lại ăn thêm một cái nữa.
Khi đối phương cầm thêm một hộp nữa đưa đến trước mặt, Đỗ Hữu vẫn cầm, nhưng không mở hộp đóng gói ra.
Ryan