Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Hữu nghe Ryan thổ lộ.
Nhưng lúc này, mọi thứ dường như khác so với trước.
Lúc ăn thì vui vẻ, bánh Macaron cũng rất ngon, ăn đến no cả bụng.
Lẽ ra tâm trạng phải rất vui.
Nhưng cho đến khi nãy cục đá buồn bực vẫn luôn đè trước ngực, không tài nào ném nó đi được.
Đỗ Hữu cảm thấy tâm trí mình cứ mơ hồ thế nào.
Cho đến khi Ryan nói những lời đó, chúng như ánh mặt trời đâm thủng tầng u ám, xuyên qua lớp khói mù, xua đi bóng tối hiện hữu.
Đỗ Hữu khó có thể nói tâm trạng ngay bây giờ của mình ra sao.
Tầm mắt anh hạ xuống, dừng lại ở chỗ cái đuôi trắng dài của Ryan.
"…… Cảm ơn."
Ryan nở nụ cười.
Nới lỏng tay đang nắm Đỗ Hữu ra, lui về phía sau một bước.
Cái đuôi cũng theo rũ xuống.
Đỗ Hữu ngẩng đầu, "Tôi suy nghĩ chút đã." Cho tới nay anh vẫn luôn đeo đuổi đáp án từ chỗ người khác, hy vọng người đó có thể nói cho mình cách làm đúng nhất.
Nhưng giờ ngẫm lại thì cách làm đó cũng không chính xác là bao.
Đây là chuyện của anh, là cảm xúc của anh.
Anh phải tự mình xử lý, tự mình nếm thử.
Ryan nằm dưới đất.
Tuy rằng y nhận ra tâm trạng Đỗ Hữu không tốt, nhưng y cũng không biết nguyên do.
Đối phương nói ra những lời này chắc là đã hiểu gì đó rồi.
Ryan nói: "Ta có thể ngồi nghĩ với em không?"
Đỗ Hữu lắc đầu, "Ngủ sớm một chút đi."
Ryan: "Ô." Được rồi, y hiểu, mình lại bị từ chối rồi.
Tuy rất buồn, nhưng tâm trạng vợ cũng không áp lực như trước nữa.
Vậy cũng là đủ rồi phải không?
Ryan đứng ngoài cửa, lắp bắp: "Vậy lúc nào em muốn thì cứ nói ta."
Đỗ Hữu nhìn chăm chú người sói.
Lỗ tai đối phương lỗ tai rũ xuống, nhìn qua có hơi ủ rũ.
Anh im lặng trong chốc lát, giơ tay đặt lên đầu người sói.
Đôi mắt xanh của Ryan trừng to, tai và đuôi lập tức dựng thẳng lên, gần như là không ngờ tới việc vợ chủ động sờ mình.
Đỗ Hữu bỏ tay xuống, "Ngủ ngon."
Ryan: "Muộn rồi, ngủ ngon."
Cánh cửa trước mắt khép lại.
Nhưng lần này Ryan không cào cửa nữa, y yên lặng nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ, sau đó nâng tay lên sờ đầu mình.
Đỉnh đầu như còn một chút âm ấm từ tay vợ.
Loại cảm giác này so với mình chủ động đi cọ người ta không giống nhau.
Ít nhất điều đó cho thấy vợ chịu đụng vào y.
Bốn bề vắng lặng, Ryan bất giác nở nụ cười ngây ngô.
Cái đuôi vung vẩy, chạy xuống lầu.
Lúc đầu Đỗ Hữu tính tự hỏi bản thân một phen, nhưng khi nằm lên giường, vừa nhắm mắt thì mất ý thứ ngủ luôn.
Thời gian một phút một giây cứ thế trôi qua.
Sau đó không biết qua bao lâu, anh mở mắt lần hai.
Ánh vào mi mắt là trần nhà quen thuộc, đồng hồ trên treo tường không hoạt động.
Bầu không khí tĩnh mịch, phảng phất nghe được cả tiếng kim rơi.
Bên ngoài vẫn còn đang đêm tối, sắc trời so với trước lúc anh ngủ không khác gì.
Mà trạng thái hiện giờ của anh có chút kỳ lạ.
Đại não tỉnh táo vô cùng, như là vừa ngủ một giấc dậy, giống như ngủ đến tối hôm sau luôn vậy.
Từ từ.
Chẳng lẽ thật sự ngủ nguyên một ngày?
Đỗ Hữu ngồi dậy, muốn với lấy điện thoại xem thời gian.
Mà mới nửa đường thân thể đột nhiên dừng lại.
Trong phòng không chỉ có một mình anh.
Một bóng dáng ai đó đứng trước giường, không biết đã đứng bao lâu rồi, cứ như vậy cúi đầu nhìn anh.
Mà so với việc bị một người lạ đột nhập vào nhà nhìn, thì việc trước mắt này mới kiến Đỗ Hữu khó hiểu.
Người đàn ông đang nhìn anh lúc này, khuôn mặt giống anh như đúc.
Tóc đen mắt đen, khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng mà khuôn mặt không cảm xúc ấy chỉ tồn tại trong một lát.
Sau khi thấy anh dậy, người đó nở nụ cười.
Nụ cười đó chưa bao giờ xuất hiện trên mặt Đỗ Hữu, một nét cười sáng ngời chói lọi.
Hai con người có khuôn mặt giống nhau cứ thế nhìn đối phương trong giây lát.
Không lâu sau, Đỗ Hữu nâng tay lên.
Người nọ còn đang cười.
"Chát."
Đỗ Hữu tát một cái.
Người nọ bỗng dưng ăn đau, không khỏi lui về phía sau vài bước, lên án: "Anh đánh tui làm gì!"
Đỗ Hữu: "Hệ thống." Anh lập tức đã đoán được người trước mắt mình là ai.
Người nọ giật mình, "Sao, sao anh biết?" Nói xong câu này bỗng sửa miệng, khuôn mặt nghiêm túc, "Anh lầm rồi, tui sao có thể là loại tồn tại khiến người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe thấy xe nổ được chứ."
Đỗ Hữu lại giơ tay lên.
"Ui, đừng đánh!" Người nọ nhảy một bước về sau, kéo ra khoảng cách.
Sau khi xác nhận tay Đỗ Hữu không thể dài tới đây mới uể oải nói: "Được rồi, tui thừa nhận, tui chính là hệ thống.
Nhưng sao mới liếc một cái anh đã nhận ra tui rồi?"
Nó còn muốn trêu đùa ký chủ một chút đây này.
Đỗ Hữu: "Cậu lúc nào cũng cười ngây thơ như thế."
Hệ thống khiếp sợ.
Trăm triệu không nghĩ tới nụ cười tươi sáng ấy làm nó bại lộ.
Nhưng lập tức nó lại cảm thấy không đúng: "Tui không có thực thể, làm sao anh biết tui cười sẽ trông như nào?"
Đỗ Hữu suy nghĩ, nói: "Trực giác."
Hệ thống không còn lời nào để nói.
Đỗ Hữu đứng dậy xuống giường, "Hiện tại chuyện là như thế nào?"
Đối phương có được thực thể, thậm chí mặt cũng giống anh như đúc.
Hệ thống cũng không úp úp mở mở, thấy nói đến chính sự liền trở nên nghiêm túc.
"Ký chủ, anh cảm thấy đây là đâu?"
Đỗ Hữu: "Nhà tôi."
"Đúng vậy, nơi này là nhà anh…… Không, tui không hỏi cái này!"
Quả nhiên không thể giả bộ cao siêu với ký chủ được mà.
Hệ thống thanh giọng, nói: "Chắc là anh cảm giác được rồi, đây không phải hiện thực."
Nghe thấy lời này, Đỗ Hữu nghiêng đầu nhìn thoáng ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ rất tối, chỉ có đèn đường kia còn sáng, chiếu rọi bóng cây.
Ngoài trừ việc bên ngoài yên tĩnh đến quỷ dị ra thì cũng không khác gì mấy.
Hệ thống: "Ở trong này không rõ đâu, anh cùng tui ra đây."
Nói xong, khuôn mặt giống với Đỗ Hữu xoay người ra cửa.
Đỗ Hữu không nhìn nữa, chợt đuổi kịp.
Hai người xuyên qua hành lang, đi xuống lầu.
Hệ thống ở phía trước dẫn đường, một bên giải thích: "Số liệu tui đã download xong."
Từ lần quyết chiến trước với Tiêu Điền Điền, nó nhờ họa được phúc mà nắm được hậu trường của hệ thống chủ, lực lượng của nó dần dần tăng cường.
Mà vì tiêu hóa thứ lực lượng này, thời gian nó ngủ đông cũng kéo dài.
Thẳng đến hôm nay nó rốt cuộc cũng download xong.
Tuy rằng tích phân của Tiêu Điền Điền cạn sạch, nên bị điều về thế giới cũ, nhưng hệ thống chủ vẫn tồn tại.
Chỉ là bởi vì trận chiến đó mà năng lượng cạn kiệt.
Hệ thống: "Ký chủ, anh còn nhớ lúc đầu tui nói với anh những gì không?"
Lúc nói câu này hai người đã tới lầu một.
Hai cửa phòng cho khách mở rộng, bên trong rỗng tuếch, chỉ có giường đệm lạnh băng.
Phòng khách cũng y như thế.
Thảm lông của Ryan vẫn trên sô pha, nhưng người thì không thấy đâu.
Bởi vì đây là cảnh trong mơ.
Tuy