Chẳng còn hạt bụi nào của linh hồn vừa biến mất, Thanh Phi Hưng cứ thế hoàn toàn bốc hơi khỏi trần đời.
Mọi chuyện cứ thế mà kết thúc.
Rõ ràng vẫn còn nhiều manh mối và những bí ẩn vẫn chưa khám phá hết.
Vẫn chưa biết Bách đại pháp sư năm đó và Lung Nghi cùng ba mươi nhà khoa học đã đi đâu hay đã chết.
Còn con búp bê khổng lồ trong căn phòng ở tầng hầm ấy là của thứ gì? Đứa con trai của Thanh Phi Hưng đến giờ ra sao?
Gió cửa chính nhẹ nhàng lùa vào, nhìn cuộn giấy trong tay Tạ Thành đơ người như mất tập trung.
Tại sao Thanh Phi Hưng lại cho anh?
Cuộn giấy ngà màu đã loang lỗ vết ố vàng, có vẻ tuổi đã mấy chục năm.
Mở cuộn giấy ra mới thấy là một đoạn văn không tiêu đề, không tên tác giả và một bức tranh vẽ phía dưới.
Trong tranh là viên kẹo và tô nước màu đen, là bức vẽ do trẻ con vẽ sao?
"Nếu đã được sinh ra là kiếp người chắc chắn sẽ phải nếm trải qua cay đắng ngọt bùi, tất cả con người khi vừa mới lọt lòng đều đã nếm được vị cay, là nước mắt khóc đến cay mắt, còn đắng ngọt do hoàn cảnh hình thành.
Nếu được sống một cuộc đời hạnh phúc thì đó sẽ là vị ngọt, còn sống trong khổ hạnh thì đó là đắng.
Nhưng còn có một vị còn khó nuốt hơn cả đắng cay, đó chính là vị tanh.
Một đứa trẻ khi sinh ra đã nếm vị cay đắng cùng vị tanh đến khi cuối đời vẫn là mùi vị đó thì tự hỏi lúc sống con người ấy đã phải trải qua những gì?".
Nội dung và tranh vẽ dường như có mối liên kết.
Nhóm người ngẫm nghĩ những gì trong cuộn giấy.
Kẹo chính là hạnh phúc.
Tô nước đen chính là bất hạnh đau khổ.
Đọc nội dung, Tạ Thành liền biết người viết chính là Thanh Phi Hưng, khi anh trải nghiệm cuộc đời của hắn, những gì anh nếm không phải đắng cay trong bất hạnh mà là máu tanh trong chết chóc.
Máu tanh đã tạo nên ác quỷ.
Chỉ khi được viên kẹo hồng thả xuống vũng máu, sắc hồng vị ngọt lập tức tan chảy lấn đi máu hôi tanh.
Chỉ có Tần Nhĩ mới có thể khiến Thanh Phi Hưng quay đầu.
Lưu Vũ nói: "Cậu cất kỹ cuộn giấy này lại đi".
Tuy không biết sau này cuộn giấy sẽ có tác dụng gì, Tạ Thành nghe theo: "Vâng".
Bách Hổ sờ vào ngôi mộ của Thanh Phi Hưng, cặp mày bạc đang cau lại liền thả lỏng, ông chấp tay ra sau lưng, nói: "Kết thúc rồi đó, chúng ta quay về thôi".
Nghĩa trang không còn gì để họ nán lại.
Nhóm người xuyên qua hố đen vũ trụ quay lại sảnh chính.
Đi đên quầy tiếp tân, tờ giấy đỏ hàng chữ nhỏ bên cạnh có dấu đánh tích màu vàng lớn tượng chưng cho đã hoàn thành.
Lưu Vũ lên tiếng: "Chúng ta đợi xe trao đổi đến.
Bọn họ bắt đầu chia vàng trong rương ra, những viên vàng lúc làm nhiệm vụ bọn họ nhặt được đều gom lại.
Cả bốn phân ra, tiểu Vương tuy là cún cưng nhưng cũng có phần.
Trong rương có mấy túi vải đính kèm, bọn họ dùng nó chứa vàng.
Nhìn túi vàng của mình, Tạ Anh lấy ra mấy chục viên đưa qua cho Tạ Thành, nói: "Anh lấy của em một ít đi".
Em trai muốn chuộc lỗi với anh trai, muốn anh trai vui nên làm trò, Tạ Thành nhận ra thầm phì cười, nhưng bên ngoài là gương mặt nghiêm túc: "Anh có đủ rồi".
Tạ Anh giương ánh mắt long lanh nhìn anh, câu "tại sao" sắp sửa nhảy ra miệng thì thấy anh đang lén nhìn qua Lưu Vũ.
Cảm giác khó chịu giật nảy trong lòng, cậu nắm lấy túi vàng của anh, đổ phân nửa của mình qua cho anh.
Tạ Thành sững sờ: "Em làm cái gì vậy?".
Ngưng động tác, Tạ Anh mỉm cười híp mắt: "Thì em cho anh".
Tạ Thành lắc đầu thở dài, miễn cưỡng chấp nhận: "Cảm ơn em".
Cậu câu cổ anh: "Anh em một nhà cảm ơn cái gì".
Lưu Vũ đi đến, chìa ra ba viên vàng nhỏ vuông vức cho Tạ Thành, sự đẹp đẽ từ viên vàng cuốn hút lấy anh, liền lấy lên ngắm nghía.
Hắn hỏi: "Cậu thích không?".
Tạ Thành mỉm cười: "Tôi thích lắm, nó khác biệt so với những viên vàng khác".
"Cho cậu đấy".
Anh nhận lấy: "Cảm ơn anh".
Tạ Anh bỗng bị hai người bọn họ xem như kẻ vô hình, cậu bây giờ mới phát hiện Tạ Thành luôn mỉm cười thật sự với Lưu Vũ.
Nụ cười này không hề giả tạo như lúc anh dỗ cậu, nó là thật lòng.
Trong lòng ghen tỵ, linh hồn Mặc Quang không ngừng run lên vì tức giận.
Cậu siết chặt tay thành quyền, hít sâu rồi thở dài đi ra ngoài.
Bíp___
Xe trao đổi đổ ngay trước cửa khách sạn, chiếc xe tải lớn màu đen, hai bên hông container thép sau đầu xe dần mở lên, bên trong xuất hiện cái quầy treo đủ loại phụ kiện vũ trang, đồ đạc chất thành đống.
Tất cả những thứ gì trên đời đều dồn vào cái thùng xe này hết thảy.
Mấy người đi ra xem, nhìn thấy xe trao đổi Tạ Thành liền nhức mắt, vì quá nhiều món đồ độc lạ mà anh chưa từng thấy.
Thí dụ như cây kẹo mút của đứa bé con, khi lắc nó sẽ biến thành thanh kiếm sắc nhọn, hoa hồng có thể biến thành con rắn độc cắn chết người, vân vân và mây mây.
Có vô vàn thứ kỳ quặc khó thể miêu tả.
"Có ai không? Bán đồ đi".
Tạ Thành nhướng chân ngó nghiêng ngó dọc.
Không có ai cả.
Lưu Vũ lấy bậc thang gỗ sau đích xe tải đặt xuống quầy mà bước lên, hắn nói: "Cái này tự phục vụ, có thanh toán, nào mấy cậu vào đi".
Bước vào, như tiệm tạp hóa nhỏ thỏa sức lựa chọn.
Ở dãy bên trái là hàng loạt các loại súng ống, bên cạnh là dao kiếm, khiêng giáp.
Bên phải là mấy kệ thuốc dược, có mấy hủ cho là thần dược được làm từ thằn lằn, ếch, rắn, vân vân mây trăng chất đầy.
Xung quanh là từng kệ đồ dụng cụ sinh tồn, có mấy xào quần áo trang phục đủ kiểu.
Lưu Vũ lên tiếng: "Trước khi mua đồ, mấy cậu qua đây đổi xu đi".
Tạ Thành thắc mắc: "Đổi xu? Tôi tưởng dùng vàng mua được chứ?".
Máy đổi xu là một chiếc hộp sắc loáng bóng, có thể soi được mặt mình, chiếc hộp được bo góc sắc xảo tinh tế, khiến nó trở nên đặc biệt trong mắt Tạ Thành.
Một chiếc hộp chỉ có cái lỗ hở tròn quay đủ để nắm đấm xuyên qua, ngoài ra không còn gì hết.
Tạ Anh hỏi: "Cái này đổi thế nào?".
Lưu Vũ đáp: "Mười viên vàng bằng mười xu, không tính viên nhỏ hay viên to, đủ mười viên sẽ thành một xu".
Mười vàng chỉ một xu! Có phải là quá đắt rồi không?
"Vậy cho tôi đổi".
Tạ Thành lấy túi vàng của mình ra, anh lấy lại ba viên vàng hình vuông Lưu Vũ khi nãy cho, cất riêng trong túi.
Thấy anh hành động trân quý đồ mình cho, hắn mỉm cười.
Hắn đổ vàng của anh vào trong, nói vọng vào máy đổi xu: "Đổi hết đống này".
Chiếc máy rung lên phát ra ánh sáng vàng rực rồi chợt tắt, Lưu Vũ đổ xu ra, đếm đúng bốn mươi sáu nghìn xu.
"Cảm ơn anh".
Tạ Thành hốt xu vào túi.
Rồi từng người đổi vàng thành xu.
Ngoài vàng thưởng ra, trên đường làm nhiệm vụ Bách Hổ còn nhặt thêm rất nhiều vàng, nhập vào đổi chung.
Của ông là tám mươi ba nghìn xu.
Vàng Tạ Anh đưa bớt cho Tạ Thành nên khi đổi ra cậu chỉ còn mười chín nghìn xu.
Tiểu Vương thì được hai mươi lăm nghìn xu.
Người nhiều vàng đổi nhiều xu nhất ở đây, không cần nói cũng biết là Lưu Vũ.
Nhiệm vụ trước của hắn chưa đổi xu, bây giờ đổi chung với phần thưởng nhiệm vụ này.
Hai trăm mười một nghìn xu.
Tạ Thành nhìn mà ngưỡng mộ.
Nhóm người bắt đầu mua đồ, Tạ Thành nhìn quanh cảm thấy không có cái gì mà mình cần, ngoài trang phục ra toàn là linh tinh.
"Cậu muốn đổi đồ lấy thể dự trữ không?".
Lưu Vũ từ sau lưng thì thầm bên tai anh.
Có tính hay giật mình vì nhạy cảm, Tạ Thành ngượng ngùng quay người lùi về sau, nói: "Thẻ dự trữ đổi chứ không bán sao?".
Hắn nhích đến, nói: "Nếu bán, sau này nếu cậu cần món đồ quan trọng mà cậu đã bán đi thì khó lấy lại đấy".
Thẻ dự trữ dùng đồ vật quan trọng để đổi.
"Vậy tôi dùng xu đổi được không?".
Tạ Thành hỏi.
Lưu Vũ đưa mười ngón tay, Tạ Thành đoán: "Cần mười nghìn xu để đổi sao?".
Hắn