Trăng treo cao đổ xuống mặt biển tựa hồ soi rọi hết thảy vạn vật dưới đại dương.
Có lẽ đây sẽ là thanh nguyệt lần đầu nhìn thấy và cũng là lần cuối trong thế giới lời nguyền.
Hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên cũng chỉ có thể hít thở một chút bình yên, sau đó lại tiếp tục hành trình đầy máu tanh.
Khí lạnh toát ra khi cánh cửa xe buýt dần mở, ngoài tài xế Tam Cốt ra chẳng có ai, nhóm bọn họ là người đầu tiên trên xe.
Bách Hổ ngồi ở vị trí cũ, cạnh cửa sổ.
Cách hai hàng ghế cuối, Lưu Vũ ngồi ở dãy bên phải, gọi Tạ Thành đến ngồi chung.
Anh định bước đến thì bị Tạ Anh kéo lại.
"Ngồi với em đi anh".
Tạ Thành khó xử, anh thấy Tạ Anh cũng đã lớn rồi đi đâu cũng kè kè nhõng nhẽo với anh trai.
Không biết cậu có cảm thấy xấu hổ không, nhưng anh thì lại thẹn thay cậu.
Anh thở dài: "Em ngồi phía sau anh đi".
Tạ Anh bĩu môi, không muốn phá hỏng không gian yên bình cậu miễn cưỡng chấp nhận.
Tiểu Vương thì nhảy lên ngồi cùng ông Bách.
Xe bắt đầu chạy.
Ngồi cạnh Lưu Vũ, anh không kìm được mà đưa mắt lén nhìn hắn.
Người đàn ông có góc nghiêng sắc xảo như tạc tượng, sóng mũi cao không nhọn cũng không tròn, mắt phượng xếch lên một cách kiêu ngạo.
Nhưng sâu thẳm trong đồng tử màu hổ phách lại mang ánh sao vàng rực của vũ trụ.
"Cậu làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?".
Lưu Vũ bỗng hỏi.
Chìm trong cơn say vì đẹp, Tạ Thành giật mình bối rối: "Tôi...!Tôi đâu có nhìn anh đâu".
Ngón tay của hắn khẽ chạm vào tay anh, cong môi cười không đáp.
Hai tai Tạ Thành phì khói liền đỏ ửng, con cừu nhút nhát khẽ rút tay lại, anh vờ như không có chuyện gì mà đánh trống lảng: "Anh Vũ à, không biết nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì nhỉ?".
Lưu Vũ phì cười lắc đầu: "Tôi hong biết nữa, theo cậu sẽ là gì?".
Nhiệm vụ vừa hoàn thành là nỗi kinh hoàng đầu đời của anh, nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn lần trước.
Nghĩ đến cảnh mình lại bị đem đi trải nghiệm cuộc đời bi thảm đen tối đầy ám ảnh như của Thanh Phi Hưng, anh liền rùng mình toát mồ hôi lạnh.
"Theo tôi thì nó sẽ là một độ khó hơn nhiệm vụ vừa rồi.
Có thể nó sẽ là bệnh viện ma chăng?".
Theo nguyên lý của những game kinh dị mà Tạ Thành chơi qua, thông thường phá đảo map này thế nào map thứ hai cũng sẽ xuất hiện bệnh viện ma ám.
Nhưng liệu game có thể áp dụng cho đời thực?
Hắn nói: "Có thể".
Xe buýt chạy chậm dần dừng lại, nhìn ra cửa sổ thì thấy là trạm xe.
Tạ Thành hỏi: "Chúng ta đến nơi rồi sao? Nhanh vậy?".
Lưu Vũ đáp: "Không phải, xe đón thêm mấy người nữa".
Cửa xe mở, đi lên đầu tiên là một người đàn ông khoảng hàng bốn với trang phục nhân viên văn phòng, gương mặt nghiêm nghị.
Đi sau ông ta là một cô gái tóc xoăn nhuộm nâu, nhìn vào đoán chừng là học sinh cấp ba, bằng tuổi Tạ Anh.
Hai người đồng loạt lia mắt nhìn mấy người trong xe.
Cô gái hoạt bát hơn, vừa thấy ghế trống ở chỗ Tạ Anh liền mắt sáng.
Thứ cô chú ý không phải ghế ngồi, mà chính là chàng trai đang ngồi một mình.
Cô liền đi đến chào hỏi cậu: "Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?".
Tạ Anh không thèm nhìn đến cô ta, cậu lạnh nhạt đáp: "Tùy".
Cảm thấy cậu chàng này lạnh lùng, liền đúng gu cô, cô gái càng thấy thú vị mà liền ngồi xuống bắt đầu bắt chuyện.
Người đàn ông nghiêm nghị ngồi ở hàng đầu tiên cạnh cửa ra vào.
Cứ tưởng chỉ hai người này là hết, bên ngoài có thêm hai người con trai đang chạy đến.
"Chờ chúng tôi với!".
Tạ Thành khẽ nhíu mày: "Giọng nói này...".
Nhìn biểu cảm anh, Lưu Vũ hỏi: "Cậu sao vậy".
Tạ Thành lắc đầu.
Giây tiếp theo, khi hai người bước lên xe, ánh mắt Tạ Thành trợn to, không gian xung quanh tựa hồ ngưng động chìm trong màu trắng vô tận.
Anh mấp máy đôi môi muốn thốt ra gì đó, nhưng cổ họng lại bị nghẹn.
Người kia như cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chăm của anh liền ngẩng đầu.
"Hạ Hàn?".
"Tạ Thành?".
Không gian quay trở lại bình thường, chiếc xe bắt đầu chạy đi.
Người đàn ông đi cùng Hạ Hàn chính là Hà Thanh.
Hai người bọn họ cũng bất ngờ khi gặp lại người quen không kém gì anh.
Tạ Thành không quan tâm Hà Thanh, anh đứng dậy trong vô thức.
Thình thịch.
"Hạ Hàn!".
Anh gọi tên cậu ta.
Nhưng cậu ta như không nghe liền kéo Hà Thanh ngồi đại vào hàng ghế trống nào đó.
Trái tim anh đã từng bị cậu ta làm cho tổn thương, mỗi khi nhìn thấy bóng hình của cậu thiếu niên, anh không đặng được bản thân mà thổn thức.
Day dứt không thể buông lòng.
Hà Thanh hất tay Hạ Hàn ra, hắn ta nhếch mép bước đến chỗ Tạ Thành với điệu bộ khinh thường như ngày trước không thay đổi.
Nhưng khi đó là ngoài mặt giả tạo, lần này sự khi dễ lại bộc lộ.
"Ôi chao ai đây ta, chẳng phải đây là thầy Tạ đó sao? Thầy cũng bị dính vào cái nơi khốn nạn này đó à?".
Đối mặt với hắn ta, anh cảm thấy mình như quay về thế giới hiện thực.
Cảm giác vừa căm phẫn vừa sợ hãi xáo trộn.
Những chuyện xưa cũ lập tức hiện lên trong đầu, nhưng cơn thịnh nộ lấn áp mọi run rẩy trong lòng, Tạ Thành không kìm được mà vung nắm đấm.
Hà Thanh liền ngã ngửa ra sau, có vẻ hắn ta yếu hơn anh rất nhiều.
Anh hiện tại không phải là Tạ Thành luôn cúi đầu chịu nhục trước lũ chuột cống này nữa.
Trải qua bao kinh hoàng, nếm mùi vị chết đi sống lại thì không có việc gì anh phải sợ con chuột chết này.
Định nhào đến đấm cho nát cái bộ mặt giả tạo của hắn ta thì bị Lưu Vũ cản lại: "Tạ Thành, cậu bình tĩnh đi".
Tạ Anh đứng dậy, trước mặt Hà Thanh mà đanh mặt xách cổ áo hắn ta lên, trầm giọng hỏi: "Mày là thằng nào mà dám kiếm chuyện với anh tao?".
Bị ánh mắt sắc lửa đỏ thẳm như nham thạch sắp đung nóng mình, Hà Thanh kinh hãi: "Tôi không có kiếm chuyện với nó, nó là người quen của tôi".
"Ai là người quen với mày?".
Cơn phẫn nộ vẫn chưa hạ xuống, thái độ của Tạ Thành khiến cho Hà Thanh không rét cũng run.
Cứ tưởng mình đã nhận nhầm người, Hà Thanh nuốt nước bọt khẳng định đây chắc chắn là Tạ Thành.
Nhưng cái kẻ hèn hạ, bị hắn ta bắt nạt sai vặt ngày đó đã biến mất, người trước mặt hắn ta hoàn toàn lạ lẫm.
Cảm thấy nếu cứ day dưa với Tạ Thành ở đây cũng không tốt, em trai đáng sợ của anh đang hăm he hắn ta, Hà Thanh khôn lỏi liền hạ mình xin lỗi Tạ Thành, rồi xin lỗi Tạ Anh.
Nhờ vậy hắn ta mới được giải