Nhìn qua nhìn lại thì thấy thiếu mất một người, Tạ Thành lại lia mắt một lần nữa tìm kiếm Bách Hổ và tiểu Vương.
Nhận lại là dấu chấm hỏi, mấy đĩa đồ ăn trên bàn ông Bách còn nguyên chưa động đũa vào, có lẽ ông cũng cảm nhận điều gì đó.
Nhưng biến mất một cách đột ngột như thế này chẳng phải kỳ lạ rồi sao?
Bất chợt anh chạy ra ngoài trong hoang mang của mọi người.
Lúc lướt qua A Ta, một cảm giác ớn lạnh bám vào anh sau đó liền tan biến, Tạ Thành rùng mình đứng giữa sân trước cửa Tố Tâm Đường.
"Gâu gâu".
Tiểu Vương chạy đến vẫy đuôi với anh, Tạ Thành nhìn nó bỗng nhìn thấy Bách Hổ đang đứng ngẩng nhìn cây đa chìm trong sắc vàng của đèn lồng gần đó.
Anh thở phào, nhưng mà...
Không chỉ Bách Hổ đang đứng mà anh còn thấy trên cành cây đang có ai đó, Tạ Thành tò mò chân không tự chủ được mà bước đến, gần tới cạnh ông Bách thì đột nhiên bị một lực kéo mạnh khiến anh ngã ra đằng sau, lưng đụng vào bờ ngực rắn chắc.
Bách Hổ cảm nhận phía sau mình đã có nhiều người đi đến bèn lui khỏi cây đa.
Âm thanh Lưu Vũ thì thầm bên tai anh: "Cậu đừng đến gần cái cây này".
Từng sợi râu của cây đã rủ xuống như mái tóc thưa đang che chắn khuyết điểm, nhưng lại có gì đó u ám ựa hồ toát ra âm khí nặng nề khiến người ta rùng rợn.
Nhìn lên trên cành, bóng người vừa nãy đã biến mất từ khi nào không hay.
Nhìn thấy là vóc dáng của một đứa trẻ tầm tuổi chú tiểu Hồng Hồng, dù có tu hành cỡ nào thì đối với một đứa trẻ thì sao có thể vận khinh công phi lên bay đi không tiếng động chứ.
Nếu là người thì sao ông Bách lại làm ngơ không quan tâm mà bỏ đi?
Tạ Thành đã có câu trả lời tại sao lại không được đến gần cái cây rồi.
Chắc chắn thứ đó không phải là người rồi.
Là vong.
"À, tôi chỉ định gọi ông Bách thôi".
Buông anh ra, hắn bước lại gần cái cây hơn, Tạ Thành định bước theo thì bị Tạ Anh túm lấy tay.
"Chú ấy nói anh đừng đến gần".
Tạ Thành cảm giác được Lưu Vũ và Tạ Anh cũng đã nhìn thấy thứ đó.
Quay qua nhìn thì thấy mấy người còn lại đã đi đến suối nước nóng trước rồi, chỉ còn lại ba người đứng ở đây.
Xung quanh vắng tanh, hoàng hôn sắp buông sắc trời âm u sắp sửa đổ mưa, gió nổi lên từng đợt lạnh lẽo.
Rùng mình Tạ Thành lại một lần nữa nhìn lên cây, sâu trong nơi lá che khuất có hai đóm sáng của thứ gì đó trắng dã đang nhìn anh chăm chăm.
"Anh Vũ à".
Quay lại nhìn theo ngón tay Tạ Thành, Lưu Vũ ngó lên, khẽ nhíu mày: "Có gì trên đó sao?".
Hắn không nhìn thấy sao?
Rõ ràng có cặp mắt đang nhìn xuống dưới đây!
Tạ Anh cũng bước lên xem, nhìn dọc nhìn ngang: "Em cũng không thấy gì, anh thấy gì à?".
Anh nhắm mắt hít sâu rồi thở ra, nhìn lại thì thứ đó cũng biến mất.
Không lẽ nó chỉ cho một mình anh thấy? Như vậy chẳng phải quá là ác hay sao?
Từng lớp gai óc nổi lên trên lớp da thịt, không dám ở lại đây thêm chút nào nữa anh lùi ra sau nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi".
A Ta đã dẫn nhóm người kia đến suối nước nóng rồi mới quay lại đây đón ba người.
Suối nước nóng nằm trên ngọn núi con, bậc thang đá sỏi mười bước liền đến.
Trên cổng trụ gỗ có tấm bảng khắc duy nhất một từ Khiết.
Khiết trong thuần khiết trong sạch, tắm rửa cũng như khiết tẩy mọi ô uế đeo bám trên người, khiến tâm tính cùng thân thể trở nên thanh sạch.
Suối nước nóng được ngăn ra thành từng khu ngâm mình riêng tư, không gian rộng rãi, đèn lồng nhỏ treo trên sợi dây nối từ cây này qua cây khác trên đầu thành mấy sợi chồng thành tầng một cách trừu tượng, rọi ánh sắc vàng ấm áp xuống mặt hồ trong veo đang bốc hơi nóng.
Không biết trong lời nguyền hiện đang mùa nào mà có từng chiếc lá phong theo gió khẽ rơi trên hòn giả sơn sau đó nhè nhẹ đáp xuống mặt hồ.
Đáy mắt Tạ Thành lay động phong cảnh hữu tình trước mặt, rất muốn nhanh chống đi xuống thưởng thức.
"Các thí chủ theo tôi qua đây, nơi này là phòng thay đồ, các thí chủ có thể để quần áo và dụng cụ cá nhân vào tủ, còn bên kia là khăn choàng tắm.
Phía đằng đây là nhà tắm, xà phòng đều có đầy đủ, những thứ trong đây các thí chủ cứ sử dụng tự nhiên".
Giới thiệu cùng hướng dẫn xong xuôi A Ta mới cáo từ.
Tạ Anh cởi áo ném vào tủ mình chọn: "Anh à, tủ cạnh là tủ em trống, anh để đi".
"À, ờ".
Cậu cởi nốt phần còn lại rồi lấy khăn tắm quấn ngang hong rồi bước đi, nói vọng lại: "Em ra ngoài trước nha".
"Ờ".
Trong phòng thay đồ chỉ còn lại hai người.
Lén nhìn qua Lưu Vũ đang cởi từng cúc áo sơ mi bên kia, Tạ Thành bỗng đỏ mặt.
Không hiểu làm sao anh hay bị nhạy cảm mỗi khi nhìn thấy hành động gì đó của Lưu Vũ, nhìn vô cùng bình thường nhưng đối với anh là kỳ lạ.
Vấn đề đó ngày một tăng lên khi hình ảnh cả hai quấn lưỡi cứ hiện lên trong đầu.
Tạ Thành lắc đầu cố ém nhẹm mảnh ký ức.
Áo sơ mi được xếp ngăn nắp đặt từ tốn vào tủ, hắn tiến đến chạm vào vai anh.
Tạ Thành giật mình bối rối liền nhích ra.
"Sao cậu không cởi đồ đi".
"Tôi, tôi".
Tạ Thành càng lúng túng hơn khi mùi hương nam tính của hắn liên tục tỏa ra ở khoảng cách gần, tựa hồ muốn ép anh ngượng đến chết.
Nhìn ra được suy nghĩ của Tạ Thành, hắn phì cười: "Đều là đàn ông cả mà, với lại đây đâu phải lần đầu chúng ta thấy cơ thể của nhau đâu".
Biết là như vậy nhưng đối với Tạ Thành chính là: Tôi còn độc thân, anh đã có vợ.
Nên trên hết vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định, cho dù anh có là nam hay nữ thì việc tiếp xúc với người đàn ông đã lập gia đình và người đàn ông ấy lại còn để to dấu hiệu trên ngón áp út có đeo nhẫn cưới, thì chẳng khác nào mình là đứa trà xanh.
"Anh thay đồ rồi ra ngoài ngâm mình trước đi, tôi sẽ ra sau".
Thật đáng yêu.
Nét ngại ngùng của Tạ Thành hiện tại càng làm hắn nhớ đến Lạc Thanh Hoa, một sự tương đồng hoàn hảo đến mức khiến hắn nhầm lẫn ngỡ vợ hắn đang đứng trước mặt mình, tựa như cô chưa từng mất tích.
Lưu Vũ vô thức ép Tạ Thành lên tủ, cái bóng cao lớn của hắn đổ trên mặt tủ, ánh đèn trên trần khe khẽ lọt vào nét mặt hoang mang của anh.
Không để Tạ Thành phản ứng hắn liền áp xuống môi anh một nụ hôn, khác với lần truyền hơi ấm, lần này Lưu Vũ ngấu nghiến không chút dịu dàng tựa hồ đã lâu lắm rồi hắn không có cảm xúc mãnh liệt như thế, tuôn hết thảy nỗi nhung nhớ đã bị đau khổ giày vò.
Thanh Hoa à, anh rất nhớ em.
Gương mặt Tạ Thành đỏ bừng lên không phải vì phản ứng nhạy cảm, mà là khó thở.
Người đàn ông này hoàn toàn không cho anh có đường để thở, đột ngột tấn công anh một cách thô bạo điên cuồng như dã thú.
Cơ thể anh đờ ra mềm nhũng, sự kích thích cùng sự khó chịu đan xen khiến hai hành lệ tuôn rơi.
Tìm cách thoát, Tạ Thành đen mặt cắn đầu lưỡi hắn.
Máu tanh cùng cơn đau khiến Lưu Vũ bừng tỉnh thoát khỏi ảo tưởng liền buông Tạ Thành ra.
Sợi chỉ kim tuyến kết sợi nối từ môi đối phương nhiễu xuống.
Anh tựa hồ như chưa từng thở liền hít lấy hít để không khí.
Hai chân run rẩy đứng không vững liền trượt xuống đất, anh ôm ngực thở hồng hộc.
Thiếu chút nữa nụ hôn này có thể giết chết anh.
Thật là nguy hiểm.
Đờ người ra giây lát, Lưu Vũ mới phát giác được hành động nãy giờ của mình thật quá thô lỗ.
Hình bóng của Lạc Thanh Hoa thi thoảng sẽ hiện trên con người Tạ Thành khiến hắn đầu óc chìm trong mê muội.
"Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?".
Định đỡ anh lên, tay vừa chạm đến thì liền bị anh hất ra.
Lưu Vũ: "!".
Cả người run bần bật, đôi mắt anh ánh lên sự sợ hãi người đàn ông trước mặt.
Đôi môi sưng tấy không ngừng mấp máy, không thể thốt nên lời với chuyện vừa diễn ra.
Nhíu mày, Lưu Vũ bắt lấy hai vai anh chưa kịp nói thì đã bị anh vùng vằng giãy ra, Tạ Thành ôm đầu giọng khàn khàn run run nói: "Đừng chạm vào tôi!".
Biết mình đã gây nên chuyện chẳng lành khiến sức mẻ tình bạn, Lưu Vũ chặc lưỡi miễn cưỡng không đụng vào anh mà đứng lên thay đồ rồi đi ra ngoài hồ nước nóng trước.
Một mình Tạ Thành co rúm trong góc, lúc này anh mới có thể nhẹ nhõm thả lõng.
Lưu Vũ thật là đáng sợ hơn cả lũ quái vật, tưởng chừng anh đã chết trong tay