Ban ngày trôi qua rất nhanh, trời lại tối, màn đêm một khi buông xuống tựa hồ sẽ không bao giờ sáng.
Ánh trăng vốn không được sáng bị mây đen kéo đến che khuất càng thêm u tịch, ám xuống Tịnh Tâm Tự một sắc màu âm dị, làm con người ta cảm thấy rùng rợn.
Rõ ràng khi trời sáng, nơi này đẹp đẽ như tiên cảnh, tựa hồ ảo ảnh sẽ xuất hiện vài vị thần tiên bay lượn cưỡi mây mà đi.
Thế nhưng khi hoàng hôn vừa buông, sắc cảnh mỹ quang liền biến mất, cứ như bóng đèn sáng rực rỡ muôn màu đột ngột bị một tấm vải màu đen dày cọm trùm lại.
Nhóm người vừa bước xuống bậc thang cuối cùng của suối nước nóng Khiết, đồng thời A Tu và A Ta xuất hiện.
"Các thí chủ đã thoải mái sau một ngày dài mệt mỏi nhỉ? Giờ chúng tôi sẽ dẫn các thí chủ về phòng ngủ".
Tạ Anh mắng thầm: "Mấy tên điên này, ngủ còn phải tiễn đến nơi sao?".
Trình Ti bên cạnh nghe thấy, nói: "Theo tôi thấy bọn họ ngăn chúng ta đi làm nhiệm vụ đấy, thông thường trên đường đi làm nhiệm vụ sẽ xuất hiện mấy chướng ngại vặt, ngoài ma quỷ ra còn có mấy tên nhân vật cốt truyện chặn chúng ta".
Tạ Anh không mấy bất ngờ, đối với cậu mà nói cho dù là ma quỷ hay bất kỳ tên nào ngán đường cố tình tấn công, cậu sẽ không để yên.
Định đi lên nói chuyện rõ ràng chợt khựng lại, Mặc Quang bên trong Tạ Anh đang nhìn thấy Phương Ngọc Ly sau lưng mình luôn có ánh mắt khác thường dán lên người mình.
Như thể đã nhìn ra còn có một linh hồn khác đang ẩn trong thể xác này của cậu.
Nhỡ đâu cậu còn gây sự, đăm ra việc bất thường đã thu toàn bộ vào mắt cô, sau đó cô gái năng động chuyên bao đồng này sẽ khuyết đại lời nói truyền đến Tạ Thành.
"A, chúng tôi chưa muốn ngủ bây giờ, chẳng phải vẫn còn sớm hay sao?".
Tạ Thành vờ cười trong thân thiện để hai tiểu hòa thượng này không nhìn ra việc cả nhóm sắp làm.
A Tu mỉm cười nói: "Theo quy định của Tịnh Tâm Tự, sau bảy giờ tối không được bước đi đâu hết, phải đi ngủ, cho nên xin mời các thí chủ đi ngủ".
Nếu bây giờ đi ngủ thì bảng thông báo nhiệm vụ phải làm sao?
Nhiệm vụ chính lúc đầu đã biết, nhưng không có nhiệm vụ trong bảng đề xuất gợi ý thì chẳng biết đường đâu mà mò.
Ra độ khó chính là đây sao?
"Cái này áp dụng cho các đệ tử của Tịnh Tâm Tự, chẳng lẽ cũng phải áp đặt lên những vị khách như chúng tôi sao?".
Tạ Thành hỏi.
Bỗng anh cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo lướt ngang lưng, anh khẽ rùng mình, như vô tình nhìn lên thì thấy đôi mắt tràn ngập sát ý của A Tu, anh giật mình nhưng khi chớp mắt nhìn lại thì chẳng thấy điều gì bất ổn.
A Tu mỉm cười đáp: "A di đà phật, đi ngủ sớm giúp phục hồi năng lượng và giảm căng thẳng mệt mỏi sau một ngày dài vận động làm việc, cho nên chúng tôi muốn các thí chủ luôn khỏe mạnh".
Đây là lời nói thật từ thiếu niên hòa thượng này sao?
Có vẻ nhóm người đồng ý nhanh chuyện này, nhưng Tạ Thành cảm thấy trong lòng có gì không được yên cho lắm, tựa hồ là điềm báo cho anh biết anh sẽ là đối tượng tiếp theo để làm mòi cho lũ ma quỷ.
Lén nhìn qua Lưu Vũ, thấy hắn không phản đối gì, anh suy nghĩ có lẽ thuận theo hai thiếu niên hòa thượng kia trước đã.
Cả nhóm định đi theo hai tiểu hòa thượng thì Trình Ti mở miệng nói: "Khoan hẳn đi mọi người, lỡ đâu đêm nay ở chỗ đó là cái bẫy rồi sao? Chúng ta đi tìm bảng nhiệm vụ trước đã".
Trình Ti nói thẳng, A Tu và A Ta đều nghe thấy nhưng cả hai vẫn mỉm cười: "A di đà phật, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm của các thí chủ nếu các thí chủ không chịu về phòng ngủ".
Rốt cuộc cái chùa hay là cái nhà giam vậy? Giống như nhóm bọn họ chính là tù nhân còn những tiểu hòa thượng này chính là quản ngục.
Tính Tạ Anh vốn nóng không có nhiều kiên nhẫn, cảm thấy vòng vo dây dưa mãi ở đây cậu liền kéo tay Tạ Thành: "Chúng tôi đi về ngủ, mấy người làm gì thì làm đi".
Nhưng cậu và anh làm gì chung phòng mà ngủ.
A Tu ngăn hai người lại.
Tạ Anh lườm: "Giờ lại sao nữa? Không cho chúng tôi ở đây cũng không cho chúng tôi ngủ luôn sao?".
Không nói không rằng, A Tu mỉm cười đưa hai ngón tay chạm nhẹ vào ngực Tạ Anh trước khó hiểu của nhóm người.
Phực.
Tạ Thành ở sát bên cạnh nhất thời căng mắt, từng sợi máu bay lất phất như cánh hoa đào, nhưng tiếc không phải hương thơm mà là tanh tưởi.
Sắc đỏ trong đồng tử xẹt lên trong màn đêm, con dao bén mượt trên tay Tạ Anh đem đầu A Tu gỡ xuống trong sững sốt của mấy người.
Cậu ném tiểu hòa thượng xuống đất, máu không ngừng tuôn trào thành vũng.
"Định chơi bố mày hả?".
Tạ Anh xoay con dao cất vào vỏ, phủi tay sạch.
Tạ Thành đứng gần nhất thấy rõ vừa nãy trên hai đầu ngón tay của A Tu có vuốt nhọn định đâm xuyên tim Tạ Anh thì cùng lúc đó cậu phản ứng ngay phòng vệ bản thân.
"Quao, mạnh dữ".
Phương Ngọc Ly tựa hồ đã trở thành fan hâm mộ của Tạ Anh từ khi nào, cô không ngừng khen ngợi.
Tạ Thành nhìn xuống cái xác mất đầu không khỏi rùng mình vì nhận ra cái đầu vốn dĩ lăn bên cạnh đã bốc hơi từ khi nào không hay.
"Cái đầu đâu rồi?".
Không đợi anh lên tiếng hỏi, Trình Ti đã mở miệng.
Theo giác quan tự nhiên, anh nhìn qua A Ta để xem phản ứng thì người cũng mất tăm hơi, biến mất không để lại dấu tích.
Cứ như bóng ma muốn đến thì xuất hiện, rời đi trong lặng thinh.
"Aaa! Ma! Ma!".
Hạ Hàn đột nhiên la lên chạy đến ôm chặt tay Tạ Thành cứng ngắt, anh quay lại nhìn dáo dát.
Ngoài nhóm bọn họ ra thì chẳng có ai, anh chặc lưỡi muốn rút lại tay thì thấy cậu ta run rẩy sắp khóc.
Lòng thương cảm lương thiện bỗng trỗi dậy, anh thở dài chấn an.
"Không có ai hết, cậu đừng sợ, cậu buông tôi ra trước đi".
Thể chất dường như suy yếu, Hạ Hàn thở hồng hộc hai chân run lên sắp sụp, cậu ta không dám buông tay Tạ Thành.
Cứ nhắm mắt chỉ tay về một hướng.
"Có ma thật! Nó đang nhìn qua đây!".
Hướng đó chẳng phải là Lưu Vũ sao?
Trong một giây ngắn ngủi anh không nhìn ra người đằng đó là hắn, anh thấy là một kẻ mặc đồ trắng tóc dài lượt thượt che toàn bộ gương mặt đang lơ lửng dòm về phía anh lom lom.
Tia sởn gai óc hằn lên trên từng tấc da thịt, anh khẽ nuốt nước bọt.
Chớp mắt nhìn lại thì đó vẫn là Lưu Vũ.
Hoa mắt sao?
Có thể là do ám ảnh lũ ma quỷ.
Anh tự chấn an mình.
Nhẹ nhàng gỡ tay Hạ Hàn, anh lắc đầu: "Không có gì đâu, cậu nhìn nhầm rồi".
"Nhưng...".
Hạ Hàn vớ tay định níu lấy tay áo nhưng lại bắt vào hư không.
Tạ Thành lạnh nhạt rời đi.
Cậu ta lặng lẽ thu tay, mím môi.
Xác nhận là A Ta cùng cái đầu của A Tu biến mất, không thứ gì cản trở bọn họ đi đến địa điểm bảng nhiệm vụ.
Trên đường tới nhà Tam Bảo tất cả đều im lặng tập trung mà đi, mỗi người đều có cảnh giác cao tự giác thủ sẵn tư thế phòng vệ trong âm thầm.
Một lúc sau, không có loài ma quỷ sinh vật nào ngăn chặn, nhóm người đã đến trước cửa nhà Tam Bảo.
Tấm biển màu đỏ chữ vàng tựa hồ biết phát sáng mà lóe lên cho bọn họ thấy, nét chữ cỗ xưa khác với những địa điểm khác trên núi.
Từng nét tựa sắt tựa mềm, tựa núi non tựa mây bồng mang lại một loại cảm xúc mông lung sợ hãi.
Cánh cửa dần mở, hương nhang tỏa ra đi với những âm thanh gõ mỏ cùng tiếng niệm chú trầm thấp.
Nhà Tam Bảo không ánh sáng, dưới ánh đèn hoa sen hất xuống sắc vàng, một bóng người mặc áo cà sa đưa lưng về phía bọn họ.
Vóc người nhỏ nhánh mảnh mai, quỳ trước tượng phật tổ lớn trước mặt gõ mỏ đều tay, âm vang dễ chịu.
"Hình như đằng trước có người".
Trình Ti nói nhỏ.
Mấy người nhìn nhau, sau đó Bách Hổ bước lên trước trong sự ngỡ ngàng của mấy người.
Chấp tay ra sau lưng đi rất điềm nhiên bình thản, ông đi vòng quanh nhà Tam Bảo.
Một điều kỳ lạ, người đang gõ mỏ không hề để ý sự xuất hiện của ông và nhóm người, vẫn cứ tiếp tục gõ.
"Chúng ta vào thôi".
Phương Ngọc Ly cũng đi vào.
Nhóm người bắt đầu đi vào, kẻ có tầm quan sát cao độ là Lưu Vũ.
Đứng im trong nhà Tam Bảo mà lia mắt từng vị trí đồ vật, chỗ để đồ.
Đứng dưới bức tượng phật tổ lớn, Tạ Thành có một loại cảm giác áp bức kỳ lạ.
Khác với ban ngày vị phật tổ mang đến điềm an lành, hiện tại chỉ có sát khí cùng hoảng loạn khi đứng trướ tượng phật.
"Cừu chỉ muốn sống, nhưng địa ngục trần gian quá tàn nhẫn, cừu chết trần gian chìm trong máu đỏ, lửa cay, xương người chất đầy...!haha...".
Tạ Thành giật mình vì âm giọng mang u sầu tăm ưu đầy tối mịch vang vẳng như đến từ âm tào địa phủ phát ra sau lưng.
Cơn gió lạnh lẽo ở đâu bỗng ập đến luồng lách khắp cơ thể anh.
Quay người lại thì chỉ thấy vị hòa thượng vẫn đang ngồi gõ mỏ tụng kinh.
Tiếng mỏ chẳng lệch nhịp, âm thanh niệm chú vẫn đều đặn.
Rốt cuộc ai vừa nói?
"Cho hỏi...".
Tạ Thành khẽ thăm dò.
Đối phương dường như không quan