Đường Uông rủ mắt nhìn bàn tay đang dần siết chặt của mình, khẽ lẩm bẩm một câu như thể chỉ nói cho bản thân nghe.
"Anh nghĩ tôi nên trả lời thế này đây?"
Châu Giang Hành không nói không rằng mà chỉ lặng lẽ nhìn vết bụi trên cánh tay cậu, tay anh nhấc lên rồi lại buông xuống, cuối cùng móc một chiếc khăn từ trong túi ra đưa cho Đường Uông.
"Dơ rồi, cậu cầm lấy mà lau.
"
Đường Uông nghe giọng bèn ngẩng lên, gương mặt Châu Giang Hành lúc này ẩn khuất trong bóng tối, thế nhưng ngữ điệu dịu êm ấy lại khiến cậu khẳng định rằng biểu cảm của anh lúc này hẳn rất trầm tĩnh và dịu dàng.
"Cảm ơn anh.
"
Trên góc phải của chiếc khăn tay xanh sẫm có thêu họa tiết một ly trà sữa với kích thước chỉ nhỏ bằng cái móng tay, Đường Uông không cầm được lòng bèn vân vê hình thêu nhỏ xíu nọ.
"Cánh tay còn đau không?"
"Hơi nhói thôi, không phải chuyện gì to tát.
" Cậu lau sạch lớp bụi bẩn dính trên quần áo, sau đó gấp gọn khăn nhét vào trong túi.
Nhưng đến khi thò tay vào được túi quần, Đường Uông thoáng chốc sững lại.
Cậu phải chọt thử vài lần mới phát hiện, nửa phần cánh gà nhồi cơm chiên nằm im trong túi vẫn còn chưa nguội lạnh.
Đường Uông mím miệng, quyết định đổi ý bỏ khăn tay vào trong cặp.
Châu Giang Hành ngồi ngay bên cạnh không bỏ sót bất cứ hành động nào của cậu, từ góc nhìn của anh có thể dễ dàng thấy được "thứ đồ" bên trong túi quần hơi hở ra ấy.
"Hình như có mùi gì đó.
" Châu Giang Hành vờ như lơ đãng nói.
"Chắc là mùi kem chống nắng trên người tôi thôi!!!" Đường Uông đáp ngay tắp lự, vội vội vàng vàng lấy tay đậy túi quần lại.
"Hương sữa dừa đúng không? Vậy thì là kem chống nắng của tôi đấy.
" Thấy chú cảnh sát nghe vậy cũng bắt đầu ngửi lấy ngửi để, lòng Đường Uông bối rối không biết phải xử trí thế nào cho cam.
"Ừm, vậy chắc đúng rồi.
" Châu Giang Hành ngoảnh mặt phóng mắt nhìn ra đường, trên cửa kính loang lổ nhiều màu thoắt xuất hiện khoé miệng hơi cong lên của người nào đó.
Đến đồn Cảnh sát, Châu Giang Hành được chỉ định đi lấy lời khai trước, Đường Uông được thả trễ hơn anh một lúc, đến khi cậu ra ngoài thì lại thấy Châu Giang Hành đang ngồi xe lăn xem tạp chí tuyên truyền trong sảnh, điều này khiến cho cậu có phần ngạc nhiên.
"Đi chung nhé?" Châu Giang Hành cứ như thể mọc mắt sau đầu, Đường Uông vừa đặt chân ra ngoài là liền quay sang nhìn cậu.
"Tôi về nhà! không có về trường.
"
"Thật ra tôi định nhờ cậu dìu tôi lên xe.
"
"Tài xế với vệ sĩ của anh không đến đón à?" Đường Uông nhớ lại thế trận mỗi khi Châu Giang Hành đi ra ngoài, hôm nay xảy ra chuyện động trời thế này mà chẳng thấy mống nào đến đón anh, cậu buột miệng hỏi câu, "Anh phá sản rồi à?"
Châu Giang Hành bật cười thật khẽ, Đường Uông nghe mà tê tái toàn thân, không chịu nổi phải đưa tay lên xoa lấy vành tai.
"Hôm nay bọn họ nghỉ.
"
Lý trí nói với cậu rằng Châu Giang Hành có thể nhờ vả các chú cảnh sát, nhưng khi ánh mắt cậu va phải gương mặt của người này, cậu không kìm được lòng, thế là gật đầu đồng ý.
Xe taxi là do Châu Giang Hành gọi tới, Đường Uông vẫn để đối phương vịn tay lên vai mình giống như lúc đỡ anh lên xe cảnh sát.
Ngặt nỗi độ cao của xe taxi và xe cảnh sát không giống nhau, lúc Châu Giang Hành nhích người vào ghế trong, đột nhiên cánh tay bị kẹt lại, người còn chưa ngồi ổn định đã chao đảo thiếu điều sắp ngã nhào khỏi xe, Đường Uông giật nảy mình, hớt hải ôm chầm lấy Châu Giang Hành.
Tài xế taxi giúp bọn họ để xe lăn vào trong cốp, lúc vòng về lại ghế lái thì bắt gặp hình ảnh hai con người đang ôm ấp nhau.
"E hèm, ờ thì, ở đây không nán lại được lâu, hai người vào bên trong rồi ôm sau được không?"
Đường Uông thấp hơn Châu Giang Hành, trong tư thế ôm này, hai chân cậu lọt thỏm bên ngoài, còn nửa người trên thì vùi hẳn vào ngực anh.
Bị bác tài nói thế, Đường Uông ngượng ngùng chui vào ô tô, Châu Giang Hành ngồi ở phía ngoài không tiện di chuyển, cậu cũng chỉ đành bước qua người anh để ngồi vào đằng trong.
Hàng ghế sau hơi chật chội, chỉ trong một thoáng, tay chân Đường Uông trở nên vướng víu hẳn, mông cậu còn cọ thẳng lên đùi Châu Giang Hành.
Vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tóc Đường Uông bị xõa tung, mùi thuốc Trung y vẫn còn quanh quẩn nơi đầu mũi, mặt mày cậu đỏ au, hai mắt mơ màng không dám nhìn anh lấy một lần.
Lúc nãy hai người tiếp xúc thân mật quá, Đường Uông thấy giống tựa cái ôm lúc cậu và anh triền miên khắn khít trong đêm hôm nào.
"Xin lỗi.
"
Đường Uông quay sang nhìn anh, người nọ cúi đầu nên cậu không nhìn rõ nét mặt, Đường Uông cũng chỉ đoán được đôi chút buồn bã và hàm ý hối lỗi thông qua lời nói.
Cậu không biết do đâu mà chân Châu Giang Hành lại thành ra thế này, nhưng Đường Uông sợ anh cả nghĩ linh tinh, thế là cố tình bảo: "Xin lỗi, tôi lỡ sàm sỡ anh.
"
Châu Giang Hành ngước mặt lên, đôi mắt trong veo chợt ngời lên ánh sắc rực rỡ, anh bỗng chốc bật cười ra tiếng.
"Đây đâu tính