Lúc 9 giờ hơn, Cố Sanh mơ màng nghe được có người nói chuyện.Hình như là bệnh viện bên kia lại có việc gấp, có người bệnh ở công trường mới vừa được đưa tới bệnh viện.
Não bộ của người bệnh bị một vật rơi trúng vô cùng nghiêm trọng, đầu lâu vỡ vụn, mạng nhện màng hạ xuất huyết, cần nhanh chóng giải phẫu.Chu Lê An tựa hồ gọi điện thoại, âm thanh nói chuyện rất thấp, nghe không rõ lắm anh nói cái gì.Rất nhanh nghe được tiếng nước trong phòng tắm.
Rửa mặt đơn giản, Chu Lê An thay quần áo liền vội vàng rời đi.Khi anh đi Cố Sanh còn ngủ, cảm giác được người bên cạnh rời đi, giãy giụa thật lâu không mở mắt được.Lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, đã giữa trưa.
Cô vẫn không quên chuyện buổi sáng gọi Tần lão sư xin nghỉ, Cố Sanh tùy tiện ăn một chút gì lót dạ, liền chạy đến vũ đoàn.Trận giải phẫu này giằng co mười một tiếng đồng hồ mới xong.Chu Lê An từ phòng giải phẫu ra, bên ngoài trời đã tối đen.
Người cùng phòng sớm đã tan tầm, cơm hộp cho anh cũng đã sớm nguội lạnh.
Chu Lê An đang chuẩn bị ăn, Giang Lăng lại rất biết chọn lúc mà gọi điện thoại rủ rê anh đi chơi.Thu dọn một chút, anh lấy chìa khóa xe rồi xuống lầu.0 giờ là lúc u Dương Lâm làm cho câu lạc bộ, người như bọn họ, nghe nhạc cũng không phải là chỗ nào cũng vung tiền.
u Dương Lâm thích hộp đêm, mê chơi, liền chi 4000 vạn để chơi bời cho thỏa thích.
Vốn là nơi cho bạn bè tụ tập, dần dần lại lớn thành một câu lạc bộ.
Kết quả chính là như vậy, càng khó tiến lại càng thấy hấp dẫn, nơi này trời xui đất khiến mà được hắn tạo ra một chút thành tích.Chu Lê An đến lúc 0 giờ, còn chưa tới thời gian mở cửa.
Đưa xe cho người giữ cửa, trực tiếp lên tầng cao nhất.Giang Lăng thật nhàn rỗi, thời gian này lại không tăng ca, 0 giờ chạy tới đây hít mây nhả khói.Chu Lê An vừa lên tới, phục vụ liền bưng đồ ăn vào.Giang Lăng ngồi trên ghế lô, còn Giang Vũ mặc tây trang mang giày da, cùng mấy lão trung niên bụng phệ.
Bốn năm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng hoặc dán dính vào mấy người đàn ông, chính giữa trên sô pha, là Đại tân sinh tiểu hoa Đường Uyển.
Cô ta tỉ mỉ trang điểm, từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ sắc sảo.Đường Uyển thấy anh tiến vào liền đứng lên, ân cần nhận áo khoác của anh.Chu Lê An cũng không từ chối, đưa áo cho Đường Uyển.
Ngồi xuống liền bắt đầu ăn, cũng chưa nâng mắt lần nào.Khi anh ăn thoạt nhìn thong thả ung dung, kỳ thật rất nhanh.
Không đến mười phút đã ăn xong đồ ăn trên bàn.
Giang Lăng dựa vào bên cửa sổ, thưởng thức bài Poker.
Gã trung niên bên cạnh nhìn Đường Uyển, Đường Uyển lập tức cười mỉm.Móng tay màu hồng làm nổi bật màu da trắng nõn như ngọc, cô ta cẩn thận rót cho anh một ly rượu vang đỏ.Chu Lê An liếc mắt một cái, không tiếp, chính mình mở bình nước.Giang Vũ xuy một tiếng, vừa nhả khói vừa nói: “Ai tôi nói, Lê An à, tiểu tử cậu từ nhỏ đến lớn, anh em cũng không nhìn ra cậu là người có tâm vậy đó.
Sao bỗng chọn trở thành bác sĩ vậy? Cứu tử phù thương xác thật dễ nghe, nhưng lợi ích trong tay thực tế có thể có bao nhiêu? Nhìn cậu hôm nay mệt như con bò già, giờ này mới ăn cơm.”“Ai, còn thất thần làm gì?” Dương Tư Duyệt dán bên người Giang Vũ , một idol đang nổi, mới mười chín tuổi, hắn nhìn lướt qua Đường Uyển, có chút bất mãn cô ta chân tay vụng về, “Đem cho Chu thiếu điếu thuốc.”Đường Uyển phản ứng lại, lập tức dâng điếu thuốc lên, móc bật lửa ra cho anh tự châm thuốc.Giang Vũ là anh trai của Giang Lăng, lớn hơn Chu Lê An bọn họ mấy tuổi.
Làm việc cho tập đoàn Cương Đạt mười năm, như cũ mơ màng hồ đồ, còn không bằng em trai Giang Lăng trầm ổn.Lần này hai người cùng đến đây tìm Chu Lê An, vẫn là vì dự án mở làng du lịch.Tập đoàn Cương Đạt vốn chuyên về điện tử, nhiều năm như vậy đã mở rộng đến thông tin, du lịch, khách sạn.
Bất quá mâm càng lớn, tài chính càng khó điều động.
Kinh doanh làng du lịch là hạng mục lớn.
Trước chưa nói sẽ thu được bao nhiêu tiền lời, dự án này đem lại biết bao lợi ích khiến ai cũng thèm nhỏ dãi.
Cương Đạt muốn ăn trên ngồi trốc, nhưng lại không dễ điều động tài chính.Cương Đạt lén tìm rất nhiều xí nghiệp lớn hợp tác, đàm phán, làm tư chất xét duyệt.
Nhưng hoặc hạng mục đầu tư không được thông qua, hoặc hợp tác cũng không có lãi.Hạng mục này đã được lên kế hoạch rất lâu, từ năm trước chính phủ mới thông qua, Cương Đạt vẫn luôn canh chừng.
Bọn họ nhất định phải ăn được, lúc này mới tìm tới Chu Lê An.Chu gia là thế lực có tầm ảnh hưởng ở đế đô, là gia tộc lâu đời có tiếng tăm.
Những người giàu có từ chính thương hai giới đều là người Chu gia.
Chu Lê An thân là con cháu Chu gia, tuy không kế thừa gia nghiệp, ngoài dự đoán theo đuổi nghiệp bác sĩ, không có nghĩa có thể coi khinh anh.“Xin lỗi, tôi không dùng loại này.” Chu Lê An đẩy tay của Đường Uyển ra.Đường Uyển bị từ chối có chút xấu hổ, cười làm lành.Bất quá cô cảm thấy thế nào thì ở đây cũng không ai để ý, mọi người đều đang chờ Chu Lê An mở miệng.Chu Lê An chậm rì uống xong một ly nước, tuy không nói chuyện, liếc nhìn Giang Lăng cười như không cười.Giang Lăng cũng có chút xấu hổ, gãi mũi, đầu quay sang một bên.Vốn dĩ dự án làng du lịch do Giang Lăng phụ trách.
Mấy ngày hôm trước đề cập với Chu Lê An một chút, thấy Chu Lê An có thái độ không đúng lắm liền đi điều tra.
Kết quả, thật đúng là tra được một chút thông tin.
Hắn cân nhắc ba bốn ngày, quyết định rút lui.Bất quá những người trong Cương Đạt không quan tâm, đối với dự án này đặc biệt tự tin.
Giang Lăng không muốn làm, vậy Giang Vũ làm.Giang Vũ nói hăng say lại thấy Chu Lê An không đáp lời nào, trên mặt có chút cứng đờ.
Hắn hút điếu thuốc, phà khói qua Đường Uyển: “Có mắt không? Có thể làm việc hay không? Người đại diện của cô nói cô rất biết làm việc, hầu hạ người ta như vậy đó sao?”Đường Uyển vội xoay người lại lấy mâm đựng trái cây, cắm một miếng dưa gang muốn đút cho Chu Lê An.“Không cần.” Chu Lê An không vui mà nhăn mày lại, nhất thời yên tĩnh, trên ghế lô không ai dám nói chuyện.Đối tác của Cương Đạt vội nhìn Giang Lăng mà cầu cứu, liên tiếp đưa mắt ra hiệu.Giang Lăng ném bài poker lên bàn, phất tay ra hiệu cho các cô gái trên ghế lô đi ra ngoài.Người đi rồi, nháy mắt an tĩnh không ít.Không khí ở đây tươi mát nhờ hệ thống cùng nhiệt độ ổn định.
Có thể không nể mặt Giang vũ, tập đoàn Cương Đạt lại rất cần mặt mũi.
Chu Lê An vẫn rất khách khí: “Ngại quá, hạng mục này, tập đoàn Hoàn Vũ không có hứng thú.
Nếu mọi người có thể nói chuyện khiến Hoàn Vũ tán thành phương án của mọi người, chi ngân sách cho, tôi cũng sẽ không ngăn.
Chỉ có thể nói, mọi người tìm tôi, tôi cũng không giúp gì được.”Giang Vũ còn muốn thuyết phục, Chu Lê An đứng lên: “Các vị, tôi còn có việc, trước xin lỗi không tiếp được.”Sắc mặt Giang Vũ cứng đờ đến khó coi.
Chu Lê An đã xách áo khoác, đi ra ngoài.
Giang Lăng lần này vốn bị trưởng bối yêu cầu làm người trung gian, giúp Giang Vũ gặp Chu Lê An.
Hiện tại gặp thì cũng gặp