Trong bóng đêm, hai người không tiếng động giằng co.Cố Sanh cuối cùng bại trận.
Trong lòng vô số lần cô phỉ nhổ chính mình, sao có thể đầu hàng dễ dàng như vậy! Miệng bị câm sao? Nói một câu “Anh đã tỉnh, tự về nhà của mình đi ’ khó lắm sao!Xe đến tiểu khu, dù lòng chứa đầy oán hận, Cố Sanh vẫn dẫn người về nhà.Chu Lê An xách theo áo khoác, không nhanh không chậm mà đi theo cô.
Tản bộ trong sân vắng, duy trì khoảng cách một bước.Đã 1 giờ sáng, ánh trăng lặng yên không một tiếng động mà ló đầu ra từ tầng mây.
Ánh trăng chiếu vào trên người nữ nhân phía trước, phác họa ra dáng người thướt tha của cô.
Cố Sanh có một mái tóc dài đen nhánh, lưng thẳng tắp, tóc dài hơi quăn, xoã sau lưng.
Dài đến eo, cả người lộ ra một vẻ gợi cảm.Nhưng có vẻ cô không có nhận ra điều này, không biết mình đẹp, ngược lại người nhìn lại ngứa ngáy.Chu Lê An kỳ thật không phải dạng đàn ông ham mê nữ sắc, nhưng anh cũng không phủ nhận lúc đáp ứng yêu cầu thái quá của Cố Sanh là nhất thời xúc động, có chút thấy sắc nảy lòng tham.
Anh thậm chí cảm thấy, sau này tiếp tục duy trì mối quan hệ với Cố Sanh cũng là do thấy sắc nảy mà lòng tham, cũng không có gì không tốt.Cố Sanh chết lặng mà mở cửa ra.Căn phòng trống ở phía trước đã được sửa sang lại quá, sạch sẽ lại ấm áp.Nhà cô trừ bỏ Tạ Tư Vũ, không có người khác ghé thăm.
Tủ giày chỉ có dép lê của nữ.Đứng ở ngoài cửa, từ trong tối có thể nhìn vào trong.
Cố Sanh trang trí sắp xếp nội thất gọn gàng mà tinh xảo, thiết kế rất thoải mái.
Màu sắc cùng tạo hình của đèn bàn mới mẻ độc đáo, màu trắng của gạch men sứ không nhiễm một hạt bụi, ban công còn tỉ mỉ trồng cây…… Cái phòng này, từ trong ra ngoài để lộ ra một hơi thở toàn nữ tính.Phía sau có hơi thở của ai đó chậm rãi gần sát, Cố Sanh không tự giác mà cứng người.Một mùi rượu nhàn nhạt, hương vị cam tươi ngọt mát hỗn loạn làm càn mà quanh quẩn Cố Sanh.
Chu Lê An rất thần kỳ, rõ ràng rất an tĩnh, lại làm người khác khó lòng bỏ qua cảm giác tồn tại của anh.Chu Lê An tư thái ưu nhã mà đứng ở cửa, nho nhã lễ độ hỏi cô: “Tôi có thể đi vào sao?”Rõ ràng câu hỏi hợp tình hợp lý, người đứng ở cửa nhà của cô, ngược lại làm bộ làm tịch.
Đúng là nam nhân dối trá!“Anh vào đi.”Cố Sanh đem cho anh một đôi dép lào của nữ.
Cũng mặc kệ anh có thể mang được hay không, “Chỉ có đôi này.”“Cảm ơn.” Chu Lê An cũng không ngại, nhận lấy rồi mang vào.Vóc dáng của anh cao, đôi chân dài nam tính mạnh mẽ.
Bất quá chân thì thon dài, mang đôi dép lê nhỏ của nữ thật sự rất kỳ cục.
Làm biến dạng đôi dép.Anh cứ thuận lý thành chương mà tiến vào phòng khách, ngồi trên sô pha.Cố Sanh vừa lơ đãng, tự nhiên mà nhận áo khoác của anh rồi treo lên.
Chờ bản thân tỉnh táo lại rồi tự hỏi mình đang làm cái gì, hận không thể chém tay mình.
Chu Lê An sửng sốt, đưa tây trang cho cô.
Chú ý thấy cô cứng đờ, còn hảo tâm hỏi cô: “Làm sao vậy?”“Không có gì.” Cố Sanh hiện tại tâm tình thật không tốt, cô từ chối trả lời vấn đề này.Trên ngăn tủ có vài túi trà, máy nước nóng có nước nóng sẵn.Khi trời nóng, Cố Sanh có thói quen mỗi ngày nấu một ấm trà hoa cúc cho bớt nóng.
Hiện tại, cô rất cần một ấm trà hoa cúc hạ hỏa.Cô đi qua, rót đầy nước vào ấm trà, cắm điện nấu.Trà hoa cúc nấu rất mau, năm đến mười phút đã xong.
Lúc Cố Sanh châm trà, tự dưng nhớ tới chuyện bản thân tự mình đa tình đến bệnh viện đưa cơm cho Chu Lê An.
Tuy rằng lúc ấy chưa nói lời nào, Chu Lê An cũng hoàn toàn không biết phần cơm đó là cho anh.
Nhưng vô tình từ chối, vẫn khiến Cố Sanh cảm thấy thẹn với hành động của bản thân.Hiện tại cô đứa một ly trà cho Chu Lê An, bản thân bắt đầu khó chịu.Bất quá nếu đã tiện tay cầm quần áo của người ta, cô cũng không cần phải keo kiệt, đặc biệt khách khí hỏi một câu: “Muốn một ly trà hoa cúc không? Hay anh muốn nước sôi để nguội?”Chu Lê An tuy là bác sĩ, nhưng kỳ thật cũng không lành mạnh lắm.
Với sự hiểu biết nông cạn của Cố Sanh đối với anh, chắc chắn anh tình nguyện uống nước đá, cũng sẽ không uống trà hoa cúc không thêm đường lại bỏng chết người này vào buổi tối.“Cảm ơn, tôi không cần nóng, nước sôi để nguội.” Chu Lê An nhìn Cố Sanh, rụt rè gật đầu.Quả nhiên, đây là một bác sĩ không tốt.Từ từ, lời này của cô hình như nghe không đúng chỗ nào?Trên bàn trà liền có nước sôi để nguội được nấu từ buổi sáng, nhưng không có ly cho khách.
Cố Sanh không muốn anh dùng ly sứ của mình, đứng lên, chuẩn bị vào phòng bếp đem cho anh cái ly.
Bác sĩ Chu tuy sống không lành mạnh, thích ăn thực phẩm rác rưởi, nhưng kỳ thật là có thói ở sạch.
Tần suất tắm rửa so với nam nhân khác cũng nhiều hơn, ít nhất nhiều hơn Lục Nhạn Chu.Cố Sanh tìm một hồi lâu mới tìm ra ly giấy dùng để đãi khách, lấy ra, đưa cho anh.Chu Lê An liếc mắt nhìn ly giấy đơn sơ, lại nhìn về phía Cố Sanh mới vừa lấy ra bốn cái ly pha lê ở trên khay.
Cố Sanh không chú ý ánh mắt của anh, đem cái ly ra, sau đó cầm ấm trà rót vào.
Bật quạt, vẻ mặt hưởng thụ.Hương vị tươi mát chua xót của hoa cúc tràn ngập trong không khí, Chu Lê An trong nháy mắt không nói gì.“Làm sao vậy?”Chu Lê An nhắc nhở cô: “Ly giấy?”“Đúng vậy.” Cố Sanh khó hiểu, thành thật gật đầu, “Cho khách dùng.”“Ly này đã bao lâu?” Chu Lê An hơi bất mãn với thái độ đãi khách của cô, khách khí hỏi cô.“Sao?” Cố Sanh sửng sốt một chút, không hiểu anh có ý gì.Chu Lê An hơi nhăn mày, lẳng lặng nhìn Cố Sanh.“Anh nhìn cái gì?” Cố Sanh bị anh nhìn đến mức chột dạ, tuy không biết sao phải chột dạ.
Ngày thường cô uống nước chưa bao giờ sặc, nhưng đêm nay gặp Chu Lê An, đã sặc không biết bao nhiêu lần, “Chính anh muốn nước sôi để nguội mà.
Hơn nữa, anh thật sự muốn uống trà hoa cúc sao?”Cố Sanh vì thế lại lấy một cái ly giấy, đổ cho anh một ly trà hoa cúc nóng.Chu Lê An nhận ly giấy rồi đặt qua một bên.
Bản thân đứng dậy, lấy một cái ly sứ sạch sẽ trên ngăn tủ xuống, rót một ly nước lọc.Cố Sanh thấy anh đảo khách thành chủ, ba giây đồng hồ không nói chuyện.
Ba giây đồng hồ sau, bỗng trong lòng bốc hỏa.
Trên thực tế, từ lúc cô bị bắt mang người về nhà, trong lòng hơi nghẹn.Uống trà hoa cúc bỏng chết người, Cố Sanh nghĩ, cố ý nói với anh: “Tôi ngày thường hay dùng cái ly kia đó.”“Ừm.” Chu Lê An mặt mày bất động, tiếp tục uống.“Không phải anh có thói ở sạch sao?”“Đúng.”Trên môi của Chu Lê An dính chút nước, ngẩng đầu, cười như không cười nhìn Cố Sanh, “Dù sao nước miếng của cô, tôi cũng nếm rồi, còn để ý cái ly này làm gì?”“……” Cố Sanh mặt không tiền đồ lại đỏ.So với Chu Lê An, cô vẫn còn quá non.Cố Sanh không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này với anh, chỉ có bị áp chế.
Cô bắt đầu lo lắng đêm nay ngủ như thế nào.
Đuổi người đi, không phải không được.
Nhưng Cố Sanh từ nhỏ da mặt mỏng, không thể cự tuyệt người khác, chuyện làm người ta xấu hổ càng làm không được.
Nhưng anh muốn ngủ ở đây, lại không có chỗ ngủ.Cố Sanh trong lòng trừ bỏ khả năng để Chu Lê An ngủ một giường với cô.
Trước kia đầu óc rối rắm, hiện tại không thể vội vàng ngủ với người ta.Chu Lê An không cảm nhận được sự rối rắm của cô một chút nào, uống mấy ly nước, tinh thần rõ ràng khốn đốn.
Bất quá anh còn rất hứng thú, kêu Cố Sanh lưu số di động của anh.
Lý do là ngày thường anh không dùng WeChat nhiều, cơ hồ không nhìn qua.
Có việc gấp, đều là gọi qua điện thoại.Cố Sanh không biết anh làm vậy là có ý gì, nhưng anh đã yêu cầu, cô liền thêm số của anh.Chu Lê An thuận tiện kêu cô cho số điện thoại.Cố Sanh cho xong, anh cũng lưu vào trong điện thoại.Trời đã khuya, Chu Lê An nhéo xương mũi, đôi mắt cực thong thả mà động đậy.Bên trong ánh mắt, đều là thần sắc mỏi mệt.
Anh dựa vào sô pha, vẻ mặt hợp tình hợp lý “cô chuẩn bị sắp xếp cho tôi đi, tôi mệt”, nhìn Cố Sanh.Cố Sanh muốn nói bằng không anh ngủ sô pha đi, nhưng còn chưa nói, đã bị Chu