*Thay đổi giấy chứng nhận - Kết hôn sang Ly hôn rồi lại kết hôn.
_______
Sau khi xem xong, trên trán Trình Lang không ngừng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm xúc rối bời.
Hiện tại thời tiết đang là mùa hạ, nhưng Trình Lang lại có cảm giác lạnh thấu xương.
Ngồi thẳng lưng ở vị trí trên cao rất lâu, vẫn không nhúc nhích.
"Tiến sĩ Trình, cô......"
Đồng nghiệp vừa mới tiến phòng thí nghiệm, lời nói còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt hoảng sợ của Trình Lang, "Cô thấy không thoải mái sao?"
Trình Lang không đáp, "Văn bản thăng chức của chúng ta đã được đưa xuống rồi sao?"
"Buổi sáng cần phải đi xuống dưới lấy nó, cô có cần tôi lấy hộ luôn không?"
Đáy mắt Trình Lang âm trầm, trĩu xuống vài phần, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng rất thành ý, "Ừ, cảm ơn nhiều."
*
Địa điểm, Cục Dân Chính Giang Hạ Lộ.
Đúng chín giờ sáng, Tống Chân đã ở sẵn bên trong chờ Trình Lang tới.
Tống Chân lấy ra bản thỏa thuận ly hôn, mặt không cảm xúc nói, "Tới đây xem thử đi, xem có cái gì không hợp thì còn có thể lập tức sửa."
Ở bàn của Cục dân chính, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Thời gian còn sớm, người tới không nhiều lắm.
Trình Lang đọc từng câu từng chữ xong, thần sắc phức tạp.
Bản thỏa thuận phân chia rành mạch phần tài sản của cả hai, ngay cả những thứ nhỏ mà Trình Lang không nhớ được, chia đều từ thứ lớn đến thứ nhỏ.
Tất cả đều rất công bằng.
Thật sự chi tiết......
"Em đã sớm nghĩ nhất định phải ly hôn với tôi rồi, đúng không?" Trình Lang trầm giọng nói.
Tống Chân tỏ thái độ lạnh nhạt, "Cũng không sớm lắm.
Chỉ từ lúc nhìn thấy cô làm việc sai trái, tính đến bây giờ, cũng mới có nửa tháng."
Lời nói thẳng thắn, không nể mặt mũi của Trình Lang.
Trình Lang kinh ngạc chớp mắt một cái, cảm giác được Tống Chân vô hình trung để lộ ra tự tin.
Khí thế đó chèn ép đến mức làm cô ta cảm thấy khó thở.
"Thật sự không thể nói chuyện lại được sao?" Giây lát, Trình Lang hạ thấp tư thái, hỏi một câu.
Tống Chân nhìn cô ta, không mang theo một chút tình cảm nào.
Cô nhìn chăm chú đến nỗi khiến trong lòng của Trình Lang nổi lên vài tia bất an, mới chịu nói: "Nói cái gì, muốn nói điều kiện sao?"
Trình Lang vừa định mở miệng.
Tống Chân đã cướp lời, "Tôi đã đáp ứng với cô, tạm thời sẽ không lo lắng.
Chỉ có điều sau khi ly hôn, cô không nghĩ cô sẽ đá tôi đi hay sao?"
Ý của cô muốn nói tới, chính là hạng mục nghiên cứu khoa học.
Cả người Trình Lang tức khắc đơ ra.
Tống Chân: "Chúng ta quá hiểu nhau.
Cô không thể ở phía sau tôi, tôi cũng nuốt không trôi việc làm của cô.
Nếu đã không có biện pháp chung sống hòa bình.
Vậy thì chi bằng bản thân phải mạnh mẽ."
Trình Lang nhíu mày, "Từ đâu mà em có cái bản lĩnh đó?" Ý muốn nói đến quyền được làm nghiên cứu, nhưng quyền đó vốn do cô ta nắm giữ.
"Không cần cô nhọc lòng quan tâm." Hơi rũ mắt, Tống Chân sốt ruột thúc giục, "Không có vấn đề gì thì cô liền ký tên nhanh đi."
Trình Lang: "."
Đối diện vài giây, Trình Lang âm thầm cắn răng, sắc mặt tái mét, đặt bút ký xuống tên của mình.
Không đầy hai mươi phút, nhân viên của quầy công chứng đưa trả các cô giấy chứng nhận ly hôn.
Hai năm hôn nhân, sáu năm tình cảm, sau cùng rơi vào tấm màn che, buộc phải chấm dứt bằng phương thức này,.
Thời điểm tiếp nhận, tay Tống Chân phát run.
Nhân viên công tác nhìn cô một cái, cô cười lắc lắc đầu, ý muốn bảo chính mình không vẫn ổn.
Cô lấy áo khoác choàng vào, cài chặt lại.
Tới cửa, Tống Chân đem một bản đưa cho Trình Lang.
Trình Lang cầm lấy, tâm trạng của cô ta vẫn không khá hơn chút nào, muốn nói lại thôi.
Không đợi Trình Lang dò hỏi, Tống Chân đã chủ động nói, "Chúng ta đều biết, quân khu ba của Đồng gia muốn hoàn thành hạng mục nghiên cứu thuốc thử Z, không phải chỉ ngày một ngày hai."
Chân mày Trình Lang dính chặt vào nhau.
Giọng Tống Chân càng nhỏ hơn, cơ hồ dán ở bên tai cô ta mà thì thầm, "Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến cô.
Cô sợ tôi trả thù cô, thì tôi cũng sợ người khác đã theo dõi được cảnh cô và nhà họ Đồng gặp mặt nhau.
Đến lúc đó Đồng Hướng Lộ gả cho cô, nhà họ Đồng sẽ tiết lộ cơ mật với cô vì đã là người trong nhà.
Khi ấy, cô có thể trực tiếp điều tra việc thực nghiệm của bên đó, tra được là có thể khép lại nghiên cứu này......!Tôi sẽ không để cho bọn họ được như ý nguyện."
Tống Chân mang theo cảm xúc khó đoán, liếc mắt nhìn Trình Lang một cái.
"Về công, tôi sẽ không đem thành quả của mình chắp tay dâng cho đối thủ.
Về tư, hiện tại cô và thuốc thử Z có trói buộc với nhau.
Sau này, tôi không muốn mọi người nhắc tới sự bắt đầu của nó - thảo luận về chuyện đồi bại của cô.
Tôi thực sự rất quý trọng tâm huyết của bản thân."
"Yên tâm sao?"
Tống Chân kéo ra khoảng cách, giọng nói khôi phục lại như bình thường, "Cô biến được rồi."
*
Khi Trúc Tuế gặp được Tống Chân, đã thấy cô ấy ngồi trên ghế dài bên ngoài Cục Dân Chính.
Cô diện một thân váy dài, khoác áo choàng.
Từ xa nhìn tới trông có vẻ ưu nhã, đến gần hơn mới có thể thấy sắc mặt nhợt nhạt, có phần tiều tụy của cô.
Trúc Tuế đi đến trước mặt Tống Chân, cả người Tống Chân lập tức run lên, vội vàng rút lấy khăn giấy lau đi vết đỏ trên ngón cái.
Cô dùng nhiều sức, lòng bàn tay bị xoa đến đỏ bừng, mực đóng dấu lại ngoan cố, dính chặt ở khe giữa hai ngón tay không chịu đi.
Nhìn lướt qua một cái Trúc Tuế đã nhận ra, đây là dấu ấn lưu lại trong khi giải quyết thủ tục ly hôn.
Cảm nhận được ánh sáng dường như bị che khuất, Tống Chân bất giác ngẩng đầu, lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Trúc Tuế.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt va chạm rất nhanh đã rời đi.
Tống Chân bối rối nhìn xuống, càng dùng sức chà sát, "Tôi, tôi sẽ ổn ngay thôi.
Cô cứ từ từ......"
"......Chị à."
Trúc Tuế cảm thấy hành động kia của Tống Chân đang bị chính cô ấy tự làm quá lên.
Trúc Tuế thầm than, rồi khẽ buông một tiếng thở dài.
Tống Chân còn muốn dùng lực nữa, tay cô đã bị giữ lấy.
Cô muốn cử động, lại không lay chuyển được.
Trời sinh Alpha có sức mạnh lớn, một khi bị nắm chặt muốn dãy ra cũng khó.
Trúc Tuế ngồi xổm xuống, biết Tống Chân không muốn bị người khác nhìn thấy bản thân cô nàng đang trong tình trạng chật vật, cô liền ngoảnh mặt đi.
Nâng tay của Tống Chân lên, lật qua lật lại, Trúc Tuế nhẹ giọng, "Lấy khăn giấy thì làm sao có thể lau sạch được.
Chị đừng tự làm đau chính mình."
Câu trước chỉ là một câu bình thường, câu sau đã là một câu ám chỉ ẩn ý.
Tống Chân thoáng ngây người.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay của cô liền cảm nhận được hơi lạnh.
Cũng không biết từ chỗ nào Trúc Tuế lấy ra một cái khăn ướt, chăm chú lau lòng bàn tay cho cô, mực đóng dấu hòa tan với dung môi,