Editor: Gấu Lam
Cùng nhau ngủ? Vẻ mặt Cố Giai Mính lạnh nhạt trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề hơn mười giây, cuối cùng khẽ hừ một tiếng từ kẽ răng: "A!"
Mới không cần anh bồi!
Mặc tổng cũng không tức giận, buồn cười cầm lấy sách tiếp tục xem, "Vậy thật là quá đáng tiếc." Nhưng mà cũng không sao, tương lai còn dài.
Cố Giai Mính: "......"
Thật sự, một chút cũng không tiếc nuối!
Trước khi ngủ Mặc Trạch Dương chạy đến phòng Cố Giai Mính, ghé vào cửa nhỏ giọng hỏi: "Ba, con có thể mời bạn con tới nhà chúng ta chơi không?" Khuôn mặt nhỏ của đứa con thơ tràn ngập chờ mong, vội vàng muốn khoe khoang lãnh địa mới cho chúng bạn.
Còn tưởng rằng con trai đã suy nghĩ cẩn thận, không muốn rời khỏi ba, nên mới tới tìm cậu, sắc mặt Cố Giai Mính thay đổi mấy biến, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói được, miễn cưỡng cười vui: "Có thể , con muốn mời ai thì mời, ba sẽ chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ chơi cho các con, co có thể mời bạn con ở lại nhà ăn cơm ."
Mặc Trạch Dương thực vui vẻ biến, nhìn bé muốn đi ra ngoài, Cố Giai Mính bắt lấy bé, lạnh mặt không vui hỏi: "Con muốn đi đâu?"
"Con muốn nói tin này với cha ~" Thanh âm nãi thanh nãi khí mềm mềm mại mại, vừa nghe tỏa ra sự ỷ lại, Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ngực hơi xót, trong lòng đổ một loạt bình dấm chua!
"Ba ," Mặc Trạch Dương banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc hỏi: "Nếu không cho cha biết con không phải người, cha sẽ vĩnh viễn là cha của con sao?"
Con ngươi Cố Giai Mính chợt lóe, cảm giác như ngực bị vật bén nhọn hung hăng chọc một phát, sinh đau.
Nhìn đôi mắt chờ mong đó, Cố Giai Mính trầm mặc, cậu cũng không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Hẳn là, sẽ đi.
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, chờ đợi trả lời: "Ba ?"
Cố Giai Mính vuốt đầu của bé, nhỏ giọng nói: "Sẽ, cha sẽ vĩnh viễn yêu con, cẩn thận cất giấu là được."
Được đáp án vừa lòng, Mặc Trạch Dương vui vẻ xuống dưới lầu tìm Mặc Uẩn Tề.
————
Thứ bảy ngày đó, nhà Mặc Trạch Dương nghênh đón ba bạn nhỏ nhờ kết bạn mà đến .
Một bé trai đội mũ lưỡi trai màu lam , mặt tròn như bánh bao, lại cố tình tỏ vẻ khốc khốc, Mặc Trạch Dương giới thiệu cho các cha, đây là bạn rất tốt rất tốt của bé, tên Vương Triết Nhan.
"Chào chú Mặc, chào chú Cố , đây là quà ba bảo con mang đến , quấy rầy ạ." Bé con rất lễ phép biếu món quà, đáy mắt Mặc Uẩn Tề hiện lên vài phần ý cười, ánh mắt kết giao bạn bè của con của hắn xem ra tốt lắm, đứa trẻ này rất có giáo dưỡng.
Cố Giai Mính hiểu rõ, dưới mũ đứa bé này có giấu một đôi tai mèo, hẳn là vẫn chưa biết làm sao giấu đi, một con mèo nhỏ.
Một đứa trẻ khác đầu tóc màu hồng, khá nhỏ nhưng trông có vẻ thông minh, bất quá đứa nhỏ này thoạt nhìn không giống vẻ bề ngoài , ngược lại nhát gan ngượng ngùng, cũng mang đến một món quà.
Mặc tổng khẽ gật đầu, âm thầm suy đoán người nhà đứa nhỏ này thế nào, phải sống dưới hoàn cảnh gia đình ra sao mới tạo thành phong cách như vậy, vì tương lai Mặc Trạch Dương, hắn phải kiểm tra trực tiếp bạn bè của bé mới được.
Cố Giai Mính hiểu rõ mị mị nhãn tình, là gà trống nhỏ chỉ mới vừa hóa hình thôi, chính là quả cầu lông vàng Mặc Trạch Dương luôn thích nâng niu trong lòng bàn tay khi vừa mới đến lớp, tấm tắc, thế mà đã trưởng thành rồi.
Cuối cùng một bé trai tùy tiện đứng đằng trước, đứa trẻ đừng nhìn tuổi còn nhỏ, lớn lên rất xinh đẹp, mũi cao mắt phượng, tuy rằng trắng trắng nộn nộn, giữa ánh mắt lại mang theo một chút anh khí, nhìn ra được gen của cha mẹ rất tốt. Bé con khom lưng 90 độ, giọng điệu vô cùng lanh lợi, "Chào hai chú, con là Bạch Kỳ Quân!"
Cố Giai Mính vừa nghe bé nói chuyện mặt liền thay đổi, vén tay áo, a! cậu còn chưa tìm nó, nó lại đến tận cửa nhà! Đây là sói con vẫn luôn đối nghịch với Mặc Trạch Dương , dù có đều lông trắng đi nữa, khi dễ con của cậu cậu cũng không đồng ý!
"Nhóc, nhà nhóc ở đâu? Ba tên gì, đang làm gì?" Cố Giai Mính nói xong xắn tay áo, bắt đầu dò hỏi gia đình nhà người ta.
Mặc Uẩn Tề ấn bàn tay không an phận của cậu, nói với Mặc Trạch Dương : "Dẫn bạn con đi chơi đi."
Cố Giai Mính mới vén một nữa, bất mãn lé mắt nhìn hắn, "Tôi vẫn chưa hỏi xong ?"
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ hỏi: "Em hỏi thăm mấy này làm gì?"
Cố Giai Mính đề ra lý do rất đầy đủ, hung tợn nói: "Con thằng chả khi dễ con tôi, tôi phải đánh ba của thằng nhãi đó."
Mặc Uẩn Tề nhìn biểu tình của cậu, đột nhiên bị chọc cười, "Anh còn tưởng rằng em muốn đánh đứa nhỏ chứ, chuyện của con trẻ để tụi nó tự mình giải quyết."
"Bộ tôi không biết xấu hổ đến thế à?" Cố Giai Mính tức giận chọc ngực Mặc Uẩn Tề , "Ở trong lòng anh, tôi rốt cuộc có hình tượng thế nào hả?"
Mặc Uẩn Tề thực nghiêm túc nghĩ , "Đáng yêu."
Cố Giai Mính biệt nữu lại hết tức giận nữa rồi, a! Nhân loại thú hai chân giảo hoạt, anh cho rằng anh khen tôi tôi sẽ cảm động sao?
Cố Giai Mính lại chọc chọc cho hả giận, vẻ mặt Mặc Uẩn Tề cưng chiều nhìn cậu, chọc chọc, Cố Giai Mính liền ngượng ngùng nghỉ chọc, ánh mắt này của Mặc Uẩn Tề khiến lòng cậu hốt hoảng, thật muốn trốn.
————
Bốn đứa trẻ vào trong phòng lăn lộn, một lúc sau Mặc Trạch Dương gọi các bạn nhỏ , nghiêm túc nói cho bọn họ một việc: "Các cậu thấy cha của tui, nhất định phải giấu lỗ tai và đuôi nha, ba tui nói, nếu cha thấy đuôi của chúng ta, sẽ bắt chúng ta lại, ăn luôn!"
Gà trống nhỏ khẩn trương nuốt nước miếng, cha Mặc Trạch Dương lại hung tàn vậy sao!
Vương Triết Nhan theo bản năng nâng tay nhỏ, siêu nghiêm túc nói: "Tui nghe trưởng bối trong nhà nói, rất nhiều đại yêu thượng cổ đều rất hung tàn, thích bắt tiểu yêu tinh hoặc là trẻ con nhân loại làm điểm tâm ăn, bất quá hiện tại luật lệ yêu tinh càng ngày càng nhiều, bọn họ đều giống người bình thường ."
Gà trống nhỏ Cát Minh Minh sợ tới mức cả người run lên, "Ôi, thật đáng sợ !"
Mặc Trạch Dương cũng gật đầu theo, tuy rằng nghe không hiểu Vương Triết Nhan nói cái gì, nhưng trông có vẻ thực đáng sợ . Ngẫm lại ba nói bắt bé lại làm thảm hồ ly gì đó, hình như cũng không khác với lời Vương Triết Nhan nói.
Bạch Kỳ Quân nằm trên thảm lông xù xù , bắt chéo chân, không cho là đúng: "Hừ~~ Tụi bây đều là đám nhát gan, đại yêu có gì đáng sợ." (ˉ▽ ̄~)
Mặc Trạch Dương quay đầu lại cho bé một móng vuốt, chịu không nổi bộ dáng thiếu đánh của mi đó!
Bạch Kỳ Quân nhanh chóng bò dậy, "Ngươi lại đánh ta!"
Mặc Trạch Dương trừng mắt to không nói lời nào, lại duỗi móng vuốt.
Ba bé từng nói, lúc đánh nhau đừng nói chuyện, nói càng nhiều chết càng nhanh, chỉ cần móng vuốt nhanh, đánh là được . Cho nên, Mặc Trạch Dương không giải thích, cứ duỗi móng vuốt, nói nữa thì cào mi!
Hai đứa trẻ bên cạnh nhanh chóng bò đi, rời xa chiến khu, thản nhiên xem kịch.
Mặc Trạch Dương và Bạch Kỳ Quân ở nhà trẻ chính là hai đại chiến tướng của toàn khối, không ít lần đánh lộn, thầy cô cũng mặc kệ, Bạch Kỳ Quân cũng không phải kẻ ăn hại, lập tức nhào qua, cùng Mặc Trạch Dương đánh thành một cục. Ngươi bắt ta một cái, ta cào ngươi một chút, móng vuốt nối tiếp móng vuốt, bàn tay hồ ly đánh trên đầu đối phương bạch bạch, ai cũng không nhường ai, sức lực của sói con lớn hơn hồ ly nhỏ rất nhiều, rốt cuộc ấn Mặc Trạch Dương nằm xuống, không nghĩ tới Mặc Trạch Dương không chịu thua lại giơ tay bạch bạch bạch, mặc kệ bị đè nặng, cào Bạch Kỳ Quân hơn mười vết, đem khuôn mặt nhỏ của đối phương như nở hoa.
Bạch Kỳ Quân há miệng thở dốc, tức tới muốn hạ miệng cắn người, Mặc Trạch Dương lại cho bé một móng vuốt, chuyên cào vào mặt.
Sói coon chung quy không dám hạ miệng, mang khuôn mặt đầy thương tích bị Cố Giai Mính kêu ăn cơm.
Nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ , Cố Giai Mính yên lặng gấp nhiều hơn hai miếng sườn cho nhãi con , làm tốt lắm, không quan tâm là sói hay là chó, hồ ly chúng ta cũng không sợ!
Sói trắng con thở phì phì nắm một khúc xương sườn, nhai nát xương, siêu ủy khuất!
Mặc tổng: "......"
Đối diện với ba đứa trẻ này, hơn nữa là ở trong nhà mình, hình như cũng không giống trẻ con bình thường .
Xong một bữa cơm, vết thương trên mặt sói trắng nhỏ dần dần biến mất, một xíu dấu vết cũng không lưu lại, Cố Giai Mính chột dạ nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng, muốn xách nhóc sói con này ném văng ra ngoài!
Chỉ thấy Mặc tổng yên lặng ăn cơm, dường như không có nhìn đến , cấp Mặc Trạch Dương gắp đồ ăn, thuận tay uống một ngụm canh. Cố Giai Mính lo lắng Mặc Uẩn Tề nhìn ra cái gì, sau khi ăn xong làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh có cảm thấy bạn bè của con trai rất kỳ quái không?"
Mặc Uẩn Tề nhìn cậu khẩn trương nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên , Cố Giai Mính từ lúc bắt đầu luôn miệng con trai cậu, giờ biến thành "Con trai tôi", chứng minh rằng trong lòng cậu đã dần mềm mại, ý thức bài xích hắn càng ngày càng thấp.
Hắn đã ý thức được,người yêu và con trai hắn đều không phải người thường, đối với sự biết này, hắn lựa chọn tiếp thu. Mặc kệ khi nào, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ không từ bỏ bọn họ.
"Đối với con trẻ mà nói, chỉ cần có thể trợ giúp con cái trưởng thành, không để con lạc lối, mặc kệ bạn bè là người hay là động vật, hoặc chỉ là một món đồ ký thác hy vọng, chỉ cần nó cho rằng đó là bạn, anh sẽ tiếp thu." Mặc Uẩn Tề đi qua , cười khẽ ôm eo Cố Giai Mính từ phía sau, ngữ điệu dịu dàng như thuờng, "Anh cũng có thể bao dung bí mật của em, chấp nhận rằng các em không giống người bình thường , điểm mấu chốt của anh chỉ có một, các em đều là của anh, đừng nghĩ rời đi."
Cố Giai Mính khiếp sợ vặn mặt, đối diện với đôi mắt thâm thúy như mực đôi, trong hai mắt bao hàm cảm xúc, nháy mắt Cố Giai Mính liền hãm vào, trong lúc nhất thời Cố Giai Mính quên cả phản ứng, cứ mặc đối phương ôm, ngay cả độ ấm trong lòng ngực, cũng chợt cảm thấy quen thuộc.
Trong đầu phảng phất như từng có hình ảnh như thế, Mặc Uẩn Tề cũng ôm cậu như vậy , ánh mắt như vậy nhìn cậu, đã không phân rõ hình ảnh đó là thật hay giả, vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh như thế?
Lúc này Mặc Trạch Dương chạy tới, thấy hai người ôm nhau, nhào qua lập tức ôm lấy hai cái đùi, Cố Giai Mính rốt cuộc phản ứng lại , nhanh chóng tách ra xa Mặc Uẩn Tề, biệt nữu xoay mặt nhìn bên ngoài, ngượng ngùng nhìn đôi mắt đơn thuần của Mặc Trạch Dương .
Dạy hư con cái!
Về sau nhất định phải trốn!
Phi! Không thể có lần sau!
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dạng xấu hổ buồn bực của cậu, khóe miệng hơi kéo, thuận tay bế Mặc Trạch Dương lên , "các bạn con đâu?"
"Bọn nó ở trong phòng con xem phim hoạt hình, con đến chia sẻ đồ ngon của con." Mặc Trạch Dương lấy ra một viên kẹo từ trong cái hộp nhỏ trong tay , nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, lại lấy một viên cho Cố Giai Mính, có đồ ăn ngon không thể độc chiếm cho riêng mình.
Mặc tổng thực vui mừng xoa xoa đầu con trai, "Trạch Dương lớn rồi, càng ngày càng hiểu chuyện."
Mặc Trạch Dương ngạo nghễ đấm đấm ngực, rất nhanh bé sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!
Cố Giai Mính cạn lời xem thường nhìn bé, nhóc con không có lương tâm , vậy mà không đút miếng đầu tiên cho ba nó, không lương tâm mà!
"Cố Đại Tráng, con không được bị anh ta dụ dỗ , con là con trai ba!" Cố Giai Mính chọc ót nhãi con giáo dục bé, chẳng qua trong mắt càng không che dấu được ý cười, không phải điệu bộ nghiêm khắc cảnh cáo như hồi trước, mà nghe như l2 hờn dỗi vu vơ.
Mặc Trạch Dương thè lưỡi, bá đạo nói: "Không bị dụ dỗ mà, các ba đều là ba con, ai cũng đừng chạy."
Tâm tình Mặc tổng cực tốt nheo nheo mắt, "Không hổ là con trai cha."
Ngư điệu cha con hai người không khác gì mấy, làm Cố Giai Mính nghẹn lời, xem như cha con hai người giỏi! Họ Mặc đều là tổng tài bá đạo!
Chọc tui nóng nảy buổi tối bỏ thật nhiều muối vào canh của hai người ! Cho mấy người biết chủ ngôi nhà này là ai!
————
Sáng ngày hôm sau , Cố Giai Mính để đầu tóc lộn xộn bò dậy, nhân lúc Mặc Uẩn Tề chưa thức, nhanh chóng gội đầu, rửa sạch lông.
Tắm xong rồi vừa định chạy ra đã bị Mặc Uẩn Tề chặn ngay phòng tắm, lạnh mặt sấy khô tóc cho cậu, lúc này mới thả cậu đi ra ngoài.
Cảm giác như mình nằm trong lòng bàn tay của nhân loại đó , làm thế nào cũng không trốn thoát được, Cố Giai Mính tức khắc héo queo, đỏ mặt đến phòng Mặc Trạch Dương . Rõ ràng lúc ngủ Mặc Trạch Dương nằm ngay ngay ngắn ngắn, đầu để hướng bắc, chân xuôi phía nam, bây giờ hoàn toàn nằm ngang, cái bụng hình chữ X cong lên, chăn rớt xuống giường, Cố Giai Mính nhào qua ôm bé lăn lóc một phen, nhãi con nhà cậu sao lại đáng yêu đáng yêu đáng yêu như vậy!!
Mặc Trạch Dương mê mang mở mắt ra, vừa thấy gương mặt ủng đỏ của Cố Giai Mính , quan tâm hỏi: "Ba bị sốt hả?"
Cố Giai Mính ôm lấy nhãi con cọ cọ cọ, "Ba nhớ con, nhóc vô lương tâm."
Mặc Trạch Dương bị cọ đến cười khanh khách, tức khắc không còn mệt nữa, ôm cổ Cố Giai Mính thân mật làm nũng, Cố Giai Mính nhanh nhanh đóng cửa, để Mặc Trạch Dương biến thành hồ ly nhỏ lăn qua lăn lại trên người cậu.
Hai cha con lăn lộn một hồi, Mặc Uẩn Tề gõ cửa, ôn hòa nói: "Hai người các em, xuống dưới ăn cơm sáng."
"Dạ!" Mặc Trạch Dương phối hợp nhảy lên, sức sống bắn ra bốn phía!
Hôm nay Mặc Uẩn Tề có việc phải đến công ty, trước khi đi dặn dò Mặc Trạch Dương: "Phải chăm sóc ba con, có gì nhớ gọi cha ngay ."
Mặc Trạch Dương móc ngoéo , khí phách vung tay lên, "Yên tâm đi kiếm tiền đi! Trong nhà giao cho con!"
Cố Giai Mính →_→ quan hệ giữa thú con và Mặc Uẩn Tề càng ngày càng tốt, cậu thật sự rất muốn đuổi Mặc Uẩn Tề !
Cho dù Mặc Uẩn Tề không ở đây, trong nhà vẫn tràn ngập hương vị của hắn, bất tri bất giác , Mặc Uẩn Tề đã để lại trong nhà này dấu vết thật sâu đậm, dung nhập vào trong căn nhà. Cố Giai Mính cảm giác như mình đã quen với người này. Thật đáng sợ!
Nhân loại này tuyệt đối có độc!
ý niệm đuổi Mặc Uẩn Tề đi càng ngày càng mạnh mẽ, lượn trong đầu Cố Giai Mính cả một buổi sáng, Cố tiểu yêu còn chưa nghĩ ra phương án, giữa trưa Mặc tổng đã phái người đưa tới một đống đồ ăn trưa mỹ vị , nghe nói là đầu bếp mới, chuyên làm đồ ăn địa phương , sau khi Cố Giai Mính ăn uống no đủ thực thiện tâm quyết định: Lại thu lưu đối phương một thời gian, nhiều nhất là ba tháng, không thể nhiều hơn!
Trên Weibo, đã