Editor: Gấu Lam
Không đợi Mặc tổng lên cơn ghen tuông, Bùi Bằng nhận thấy sự tình không đúng rất nhanh trả lời lại, trực tiếp hỏi trên Weibo Cố Giai Mính: Em trai à, khỏe không? Khi nào trở về vậy, anh mẹ nó thực thích em đó,trở về hai ta kết nghĩa anh em đi!
Fans tức khắc trợn tròn mắt, kết nghĩa anh em?
Fans thay phiên nhau nổi giận này không tranh: Lão Bùi à, loài người như anh xứng đáng cô độc suốt đời, một đại mỹ nam mỗi ngày lắc lư trước mặt anh,anh lại kéo người ta kết nghĩa anh em , anh có ngốc không vậy?!
Bùi Bằng bất đắc dĩ, Cố Giai Mính xác thật rất đáng yêu, hắn rất thưởng thức cậu, bây giờ xem cậu như em trai , đánh bài tình cảm anh em, trước mắt mà nói, hắn quả thật không có ý nghĩ khác. Hơn nữa người ta có đối tượng rồi, chuyện chen ngang tình cảm của người khác hắn không làm không được. Mặc Uẩn Tề tới đoàn phim ba lần, lần sau lại bá đạo hơn lần trước, đã nói rất rõ quan hệ của hắn và Cố Giai Mính , lúc này nếu hắn tự nhào vào, vậy thật quá mất mặt.
Rất nhanh Cố Giai Mính đã trả lời lại Weibo : Không được, người đại diện không đồng ý!
Quần chúng vây xem ăn dưa: Phốc!
Mặc tổng rất hào phóng tán thưởng Cố Giai Mính.
Thứ ký Vương đang sửa sang lại văn kiện, không cẩn thận vây xem cả quá trình: "......"
Mặc tổng đóng Weibo, nói với thư ký Vương : "Sắp xếp người tiếp xúc với Bùi Bằng, hỏi hắn có hứng thú tới Hồng Sâm hay không, công ty của hắn không thể giúp hắn phát triển được."
Thư ký Vương đồng ý, Bùi Bằng ở Mỹ Á mấy năm gần đây xác thật không phát triển được, hai năm trước bị giao cho một người tuổi trẻ xử lý, càng ngày càng xuống dốc. Cũng có tin đồn rằng, người trẻ tuổi kia là con riêng của ông chủ, công ty điện ảnh bị từ bỏ này chính là để bồi thường cho đứa con riêng. Đáng tiếc chính là tên nhị thế tổ này trừ bỏ tiềm quy tắc và tiêu tiền, căn bản không biết quản lý, Bùi Bằng có thể lấy được vai diễn trong 《 Đại Dực vương triều 》 , cũng là dựa vào chính mình .
Thư ký Vương cũng hiểu, Mặc tổng thấy nhân phẩm Bùi Bằng không tồi, nên muốn đào lại đây. Còn có ý nghĩ khác hay không, thư ký Vương không biết, chỗ thông minh nhất của người thông minh chính là nên ngốc vào thời điểm mà người khác nói một số chuyện bạn không nên hiểu, đây là ngốc mà không phải ngốc.
Cố Giai Mính cũng yên lặng đóng Weibo, không hiểu được đám nhân loại này vì sao lại "Phốc", cậu chỉ nói thật thôi mà, một chút cũng không buồn cười.
Trịnh Học Thiệu cũng bất đắc dĩ, "Cậu không thể uyển chuyển cự tuyệt à, cậu còn bảo là do tôi nói, tôi......" Trịnh Học Thiệu nghẹn lời, thật sự không biết nên đánh giá hình vi quá thành thật này của Cố Giai Mính thế nào, anh hít sâu một hơi, để mình bình tĩnh lại, "Thôi, chúng ta không nói cái này, tôi tính để cậu nhận đại ngôn thời trang nam, tư liệu gửi cho cậu rồi, chốc lát cậu nhìn thử xem."
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "...... Cậu à là có ý gì?!"
Cố Giai Mính tức khắc vui vẻ, "Không có gì , chỉ muốn thử khi nói kiểu đó thì anh có giận không, quả nhiên là tức giận rồi."
Trịnh Học Thiệu chỉ trả lại cho cậu một nụ cười lạnh, "Còn có, nhạc kết phim của《 Đại Dực vương triều 》tôi lấy rồi này, do Ngụy Linh soạn nhạc, cho cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi, nhanh đi thu âm, tôi đã bàn xong với Ngụy tiểu thư, ngày mai đi thu ngay, để cô ấy chỉ cậu một chút."
Nói xong Trịnh Học Thiệu nghiêm túc dặn dò cậu: "Người ta là nhìn vào mặt mũi cậu mới đến, cậu nhớ mời người ta ăn cơm!"
Cố Giai Mính: "À."
Trịnh Học Thiệu: "......" Thật muốn bắt lấy cái kẻ đã dạy cho cậu nói từ "À" này, hung hăng đánh một trận! Bị cái chữ này làm đau ngực!
Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương trong lòng ngực, nhắn Wechat với Ngụy Linh: Ngày mai khi nào gặp?
Ngụy Linh: Anh Trịnh nói với em rồi à, chị còn tính cho em một kinh hỉ , ngày mai càng sớm càng tốt.
Cố Giai Mính nhướng mày, học ngữ điệu của Mặc Uẩn Tề : Được.
Ngụy Linh:...... Em thật là Cố Giai Mính sao?
Cố Giai Mính: Ừ.
Ngụy Linh:......
Cố Giai Mính nhìn đối phương nhắn lại một loạt dấu chấm, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, nói lời thấm thía giáo dục bé: "Nhãi con a, cha con quả nhiên rất đáng giận, con xem ba dùng cách nói chuyện của hắn đi, tất cả bọn họ đều rất tức giận không nói nên lời ."
Cố Giai Mính đưa ra kết quả nói cho nhãi con nhà mình , cuối cùng tổng kết: "Con ngàn vạn đừng học hắn, như vậy không tốt."
Mặc Trạch Dương phồng miệng lên nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nhăn lại mày nho nhỏ, "Nhưng mà, cách hai người nói chuyện thấy không giống."
Cố Giai Mính xem thường liếc bé, "Không giống chỗ nào?"
Đều là ừ ừ à à, không thèm nói dài hơn.
Mặc Trạch Dương lắc đầu, không thể nói được.
Nếu Trịnh Học Thiệu ở chỗ này, sẽ trắng trợn nói ra với Mặc tiểu nhãi con cảm giác đó là cái gì: Cha con nói chuyện giống ông chủ, làm người thần phục. Còn ba con nói thì y như tấu hài!
Ở lúc Mặc tổng không biết , Cố Giai Mính đã bôi đen hắn một vòng lại một vòng, đáng tiếc chính là lần này không thành công, trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc , Mặc Trạch Dương đã dần dần tiếp nhận cha ruột Mặc Uẩn Tề , dùng sự thuần túy trẻ con đối đãi hai người ba, cơ bản xem như bát nước đã đổ, bây giờ Cố Giai Mính muốn hốt lại , xác xuất thành công đã giảm xuống đến 50%, không còn nhiều .
Cố Giai Mính ôm lấy thú con trong lòng ngực , tức giận cọ cọ cọ, nhóc con không tri kỷ , xem ba cọ trọc lông con luôn!
Mặc Trạch Dương còn tưởng rằng Cố Giai Mính đang đùa giỡn với bé, biến thành hồ ly nhỏ, vui vẻ nhào qua, cọ cọ cọ ~~ cọ xong rồi nằm trên đùi Cố Giai Mính lăn qua lăn lại, còn là hồ ly con, nhưng lớn lên bụ bẫm, lúc lăn lăn tựa như cục lông tuyết trắng, Cố Giai Mính nhìn thế nào cũng thấy con mình sao mà đáng yêu, nhịn không được bế lên hôn mấy miếng ~
————
Tìm Cố Giai Mính làm đại ngôn thời trang nam "Hoa Sấm" là một nhãn hiệu thời trang nam xa hoa, nếu Trịnh Học Thiệu xem trọng, vậy khẳng định là nhãn hiệu này tin được, tư liệu biểu hiện, độ nổi tiếng của thời trang nam Hoa Sấm ở Hoa Quốc cao tới 82%, giá trị nhãn hiệu tận 85 trăm triệu. Năm trước "Hoa Sấm" còn đạt được danh hiệu nhãn hiệu được hoan nghênh nhất Hoa Quốc , giải thưởng thời trang hàng năm lớn nhất Hoa Quốc. Đối phương tìm Cố Giai Mính làm đại ngôn là do nhìn trúng lực kêu gọi thị trường của Cố Giai Mính , dù sao thì Cố Giai Mính tùy tiện nói một câu đi mua đi, là có thể kêu gọi không ít người, đối phương rất có thành ý mời Cố Giai Mính đại ngôn, đại ngôn một năm một mở miệng cái đã cho 250 triệu, nếu không hài lòng, còn có thể thương lượng lại.
Trịnh Học Thiệu xem trọng nghĩa là không có gì xấu, Cố Giai Mính xem xong rồi, cùng ngày đó đáp lại Trịnh Học Thiệu : Nhận đi, anh cứ sắp xếp.
Trịnh Học Thiệu: Lần này cho cậu tiền đại ngôn thì cậu đừng lại hoang phí nữa,ít nhất cũng cho mình chừa chút của cải.
Tuy rằng Cố Giai Mính không đại ngôn nhiều sản phẩm lắm, nhưng tiền đại ngôn một năm lại không ít, mấy đại ngôn hàng xa xỉ thì có khi hơn hai trăm triệu, hơn nữa còn thù lao một năm đóng phim nữa, Cố Giai Mính luôn nằm hàng trước trong bảng xếp hạng thu nhập mỗi năm . Nhưng Cố Giai Mính cũng không có tích cóp bao nhiêu tiền, thứ nhất là vì cậu không hề có khái niệm gì đối với tiền, tiêu tiền ăn xài phung phí, một khi coi trọng cái gì, chỉ cần trong tay đủ tiền là cậu dám mua. Cậu lại thích quyên tiền, chỗ nào cần hỗ trợ cậu sẽ quyên nơi đó, tiểu học hy vọng, Viện phúc lợi, khu vực dân cư nghèo khó không có tiền xem bệnh, các loại quỹ công ích, động đất, khô hạn, thiên tai, chỉ cần ở đâu có sự nghiệp công ích, nháy mắt Cố Giai Mính đã bỏ tiền vào, dùng cách nói của Cố Giai Mính, đây là tích công đức.
Vì thế Cố Giai Mính ở trong các ngành các nghề thậm chí là quốc gia đều để lại danh tiếng tốt, đây cũng là lí do vì sao người bình thường đều đấu tranh vì Cố Giai Mính , không chỉ có fans cậu cường hãn, nếu có một người nào muốn hắc cậu, vô số người của đoàn công ích đều đứng lên lấy lại danh dự cho cậu.
Một bên Trịnh Học Thiệu vì nghệ sĩ nhà mình dựng nên danh tiếng mà cảm thấy vui mừng, mặt khác cũng đau lòng cho tiền của Cố Giai Mính , tiền đâu phải gió to thổi tới đâu, vất vả quay phim một năm, quay đầu đã tiễn cho người khác, đứa ngốc này sao không đau lòng cho bản thân chứ?
Không nghĩ cho mình, cũng nên ngẫm lại vì con trẻ.
Cố Giai Mính trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nghiêm túc: "Thiệu ca anh là người tốt, khẳng định có thể sống hơn 80 tuổi."
Trịnh Học Thiệu: "......" Những lời này nghe sao cứ thấy không đúng lắm.
————
Mặc tổng về đến nhà liền hỏi chuyện công việc, "Ngày mai em đi thu âm à?"
Cố Giai Mính khoe khoang nhún vai, "Đúng vậy, tôi chính là ca nhảy diễn đàn tứ hệ hoàn năng, không có tôi sao mà được." Ca hát thì làm sao, cậu còn biết đàn tỳ bà.
Mặc tổng bình tĩnh gật gật đầu, "Sáng ngày mai Trịnh Học Thiệu và Giả Xuyên đều có việc, sẽ tới trễ trong chốc lát, anh đưa em đến phòng thu âm."
Cố Giai Mính thở dài, nợ nữa, càng ngày càng còn không biết nào trả xong, "Tôi có thể trả tiền xe cho anh không?"
"Được," Mặc Uẩn Tề thực không khách khí vươn tay, cười nói: "Nhớ trả tiền boa."
Cố Giai Mính trợn tròn mắt, "Giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, còn muốn tôi trả thêm tiền boa?"
Mặc Uẩn Tề ngồi ở bên người Cố Giai Mính , dù bận vẫn ung dung nâng chân dài, một tay đặt ở phía sau ghế sofa của Cố Giai Mính, ghét sát vào cậu không lãnh không đạm hỏi: "Không phải em nói phải đưa tiền xe sao?"
Cố Giai Mính khẩn trương xương cốt cả người đều căng thẳng, theo bản năng dùng đôi tay đẩy ngực Mặc Uẩn Tề , nửa người trên nhanh chóng ngửa ra sau, né tránh hơi thở ấm nóng của đối phương, còn có áp lực mà hắn mang lại, "Anh có gì thì nói cho đàng hoàng , dựa vào gần như vậy làm gì?"
Mặc Uẩn Tề càng lại gần hơn, thân thể cơ hồ đè ở trên người Cố Giai Mính , con ngươi hơi hơi buồn bã, thong thả ung dung hỏi: "Sợ?"
Cố Giai Mính hít sâu một hơi, tâm tĩnh lại, trừng mắt, tiểu ác ma trong lòng hung hăng xốc cái bàn, giằng co cùng một nhân loại ,thế mà cậu lần nào cũng rơi xuống thế hạ phong, lần này nói gì cũng không thể thua nữa! Gan dần biến lớn, Cố Giai Mính nâng mặt Mặc Uẩn Tề, thò lại gần gặm một ngụm, gặm xong rồi hung dữ hỏi: "Anh còn hung nữa hông?"
Mặc Uẩn Tề ngẩn người, bất đắc dĩ sờ sờ mặt mình, sau đó tức cười, "Hai người chúng ta, ai hung hả?"
Mặc Trạch Dương nhìn thấy ba bé phát uy, còn tưởng rằng là đùa giỡn, bò qua lưng sofa của Mặc Uẩn Tề , bổ nhào vào trên lưng Mặc Uẩn Tề , tay chân cùng sử dụng bò lên trên, dùng hai tay ngắn ôm cổ Mặc Uẩn Tề, hai chân bám lấy sau eo Mặc Uẩn Tề , dùng sức túm về sau, ý đồ dùng trọng lượng của mông nhỏ kéo cha bé lại.
"Còn hung nữa hông? Cha còn dám hung dữ hông?" Tiếng nói nãi thanh nãi khí mang theo ha ha ha cười khẽ, ghé vào bên kia mặt Mặc Uẩn Tề , nhẹ nhàng gặm một cái.
Vốn dĩ muốn chọc ghẹo Cố Giai Mính, hiện tại lại bị Mặc Trạch Dương đánh gãy, Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ từ bỏ ý niệm, khóe miệng gợi lên , mỉm cười phối hợp ngã xuống, đặt đầu gối lên trên cẳng chân Mặc Trạch Dương, bé con giật giật, phát hiện mình bị bị chặn, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích.
Mặc Trạch Dương khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, lông mi thật dài run rẩy, bất lực nhìn Cố Giai Mính, lại nhìn Mặc Uẩn Tề, vì sao không giống trong tưởng tượng vậy? Bé hẳn phải khiến cha bé vị đè bẹp không thể động đậy mới đúng.
Hai người nhìn biểu tình của Mặc Trạch Dương , đều bị chọc cười, đôi mắt của Mặc Trạch Dương giống như Cố Giai Mính , đuôi mắt đào hoa như câu , khi cười nước gợn liễm diễm, dường như mang theo hơi nước , lúc này xứng với biểu tình vô tội của Mặc Trạch Dương có vẻ đáng thương hề hề, hết sức đáng yêu. Mặc Uẩn Tề đứng dậy bế con trai bảo bối lên , nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của bé, Mặc Trạch Dương ngẩng mặt, đồng tử màu trà bị ánh đèn chiếu vào, vòng ngoài thế lại phác hoạ viền vàng nhàn nhạt. Tay Mặc Uẩn Tề hơi ngưng lại, nhìn đôi mắt ngây thơ thanh thấu, vẫn cúi đầu, thân mật hôn lên trán của bé con, ánh mắt dịu dàng có thể nhấn chìm người ở bên trong.
"Hừ!" Cố Giai Mính bĩu môi, không cao hứng uốn éo mặt, cả người đều toát ra vị chua, "Tôi đi nấu cơm!"
Trong chén của mỗi người đều thêm muối hết, khiến mấy người không mở mắt ra được!
Mặc Trạch Dương cười tủm tỉm nhào lên , dùng tư thế đồng dạng đè lên Cố Giai Mính, "Chúng ta không ăn cơm, cùng nhau chơi đi!"
"Nhãi con!" Cố Giai Mính cười lạnh, dùng loại thủ đoạn này đã nghĩ đè được cậu sao, cho rằng cậu là nhân loại yếu ớt Mặc Uẩn Tề à? Nực cười!
Đúng lúc này, trên eo đột nhiên có một cánh tay hữu lực, mới vừa nâng mông lên Cố Giai Mính đã bị một lực mạnh mẽ kéo trở về, phía sau lưng dựa trên lồng ngực dày rộng , Cố Giai Mính ngẩng đầu, Mặc Uẩn Tề mỉm cười nói với cậu: "tay em không tiện, hai ngày này cũng đừng nấu cơm, muốn ăn cái gì tôi bảo người làm đưa lại đây."
Cố Giai Mính hồ nghi hỏi: "Vì sao đầu bếp của anh lại đưa cơm nhanh như vậy?"
Mặc tổng: "...... Bởi vì chân bọn họ dài."
Trên thực tế, hắn bảo thư ký Vương mua một căn gần biệt thự , đầu bếp và tài xế đều ở bên đó, đó là thư ký Vương mua, không phải hắn mua. Cho dù như vậy, vẫn không nói cho Cố Giai Mính thì tốt