Editor: Gấu Lam
Một màn trước mắt, hoàn toàn vượt qua nhận thức của Mặc tổng.
Mặc Uẩn Tề là người theo thuyết vô thần chính cống, hắn không cầu Phật không bái thần không tin thượng đế, vậy mà chuyện quái dị này lại xảy ra trên người hắn. Một người luôn phán đoán, chỉ tin tưởng dùng năng lực của chính mình là có thể đạt được hết thảy. Tình huống trước mắt con của hắn , điên đảo nhận thức hơn ba mươi năm của hắn.
Một đêm phố bắc thành tây đó, hắn ý thức được Cố Giai Mính khác với người bình thường, hắn phái người điều tra Bộ mà Cố Giai Mính gia nhập, hóa ra thuộc về Bộ An Ninh quốc gia.
Hắn từng hoài nghi Cố Giai Mính là vật thí nghiệm của một căn cứ do quốc gia đầu tư, có được năng lực đặc biệt, cho nên sức lực mới lớn như vậy, nên hai mươi mấy tuổi mới không có một chút thường thức sinh hoạt nào. Bởi vì bây giờ cậu vẫn còn bị Bộ khống chế, cho nên cậu không dám ở bên hắn. Hiện tại thấy lỗ tai đầy lông của Mặc Trạch Dương , Mặc Uẩn Tề không thể không đánh đổ phỏng đoán khi trước, liên tưởng đến dấu chân hồ ly trên văn kiện, Mặc tổng cảm thấy hình như mình đã mở ra một cánh cửa mới.
Nếu nói gien biến dị, giữa người và động vật có thể chuyển hoán cho nhau , kỹ thuật khoa học cỡ đó, bây giờ thật sự có sao?
Thật sự mà nói, có dùng khoa học giải thích bản thân Mặc tổng cũng không tin.
Tam quan không thể không đắp nặn lại lần nữa!
Cả người Mặc tổng ngốc rồi!
Mặc Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đã bị bại lộ, bẹp cái miệng nhỏ, bọc chăn lông lăn một vòng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Kế tiếp lại là lăn liên tục ba lần, chăn lông trên người không chỉ không rớt, ngược lại càng lăn càng chặt, cuối cùng lộ một cái đầu nhỏ, thấy rõ ràng lỗ tai màu trắng.
Nhìn con trai như vậy , Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường chỉ trầm mặc nửa phút, sau đó ôm Mặc Trạch Dươngđã lăn đến mép giường về chỗ cũ.
Mặc Trạch Dương khẽ hé đôi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu: "Cha, cha ôm con làm gì?"
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề phức tạp đặt bé ở giữa giường, giơ tay, thử sờ lỗ tai của Mặc Trạch Dương , cảm xúc mềm ấm, làm trái tim hắn run rẩy. Mặc Trạch Dương vốn dĩ đáng yêu, bây giờ nhìn, hình như càng thấy đáng yêu.
Mặc tổng không nhịn nổi, lại sờ soạng một phen, sờ xong rồi bất đắc dĩ nhéo ót mình, cảm thấy mình cũng điên rồi, hắn cảm thấy đứa con không giống người thường nhà mình...... Đáng yêu nhất!
Mặc Trạch Dương bị sờ tỉnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi lên, mắt trợn trừng, nháy mắt không còn buồn ngủ , lỗ tai trên đỉnh đầu cũng biến mất —— bị dọa thu về rồi!
Hai tay Mặc Trạch Dương lo lắng sờ đỉnh đầu, phát hiện không có lúc sau lại sờ mông, phát hiện không có lộ đuôi, lúc này mới thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn nhìn cha bé, "Cha không ngủ được à? Cha sợ tối hả?" Mặc Trạch Dương xê dịch vào trong, tay nhỏ vỗ vỗ vị trí bên người mình, một bộ con cũng không còn cách nào, "Đến đây đi, ngủ cùng nhau."
Nhìn một loạt động tác này của bé, Mặc tổng nhìn mông nhỏ của bé, xốc chăn lên nhìn, cái gì cũng không có, hơi tiếc nuối giơ tay, cưng chiều xoa xoa đầu của bé, "Được."
Mặc kệ là vật thí nghiệm phẩm hay phi nhân loại, đều là con của hắn và Cố Giai Mính.
Hai cha con này, ai cũng không chạy được .
Sau khi dỗ Mặc Trạch Dương ngủ, Mặc tổng ra một mệnh lệnh khác cho người phụ trách điều tra: Mau liên hệ với cấp trên của Bộ đó, cho cậu tài chính tầm 10 tỷ , cho dù đập bao nhiêu tiền , cũng phải trong vòng một tháng , mở cánh cửa đó cho tôi!
————
Đoàn phim lại liên tục quay ba ngày, cuối cùng cũng quay hết cảnh, kế tiếp phải đi vào trong núi dựng trại đóng quân, điều kiện bên trong sẽ càng thêm gian khổ, thậm chí internet cũng không có.
Vì biểu hiện rằng bản thân không phải đạo diễn "Vương lột da", Vương đạo cho vài vị diễn viên chính hai ngày nghỉ,để bọn họ trở về nghỉ ngơi, lúc trở về lấy một ít quần áo, nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Giai Mính mong trời mong trăng, cuối cùng cũng mong tới ngày có thể về nhà, tạm biệt vài diễn viên có quen biết, Cố Giai Mính cũng không lưu lại nghỉ ngơi một đêm, vội vã chạy về nhà. Nếu không phải lo lắng bị phóng viên nhìn thấy, cậu hận không thể thuấn di về nhà. Bây giờ chỉ nghĩ ôm thú con vào trong ngực xoa xoa một hồi, nhớ con, là điều không cha mẹ nào tránh được, huống chi Mặc Trạch Dương là do Cố Giai Mính một tay nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau , mỗi ngày ít nhìn một cái cũng cảm thấy như rớt miếng thịt.
Lúc này trong nhà Cố Giai Mính cũng tới một vị khách mới, lão quản gia của Mặc tổng, ngài Buck .
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ở nước Y ổn thỏa, ngài Buck dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi ở của Cố Giai Mính, Hoa Quốc.
Vị quản gia này dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, lớn lên giống như con lai, đôi mắt màu xám, mũi cao cao, gương mặt hiền từ, vừa thấy đã biết rất tốt. Tuy rằng chỉ mới 60 tuổi, đầu tóc Buck lại bạc trắng, ăn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, sợi tóc màu trắng chỉnh chỉnh tề tề vuốt ra sau đầu, cho dù bôn ba từ bên kia đại dương đến Hoa Quốc, một sợi tóc cũng không loạn. Ông lôi kéo rương hành lý của mình, đi đến trước cửa nhà họ Cố, ngẩng đầu đánh giá một chút cánh cổng bằng sát này, nhấc chân đi vào trong vài bước, nháy mắt Buck đã bị một tầng chắn mỏng màu trắng ngăn lại, cùng lúc đó, Cố Giai Mính sắp về đến nhà cũng rùng mình.
Buck giơ tay, đẩy đẩy kết giới, trong mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đúng lúc này, một thân ảnh màu xám nhảy vèo qua, thân ảnh nhanh nhẹn hóa thành một hư ảnh, một con mèo hoa màu xám chừng hơn hai mươi cân(?) dẫm bước đứng trên cửa lớn, nhìn người phía dưới từ trên cao, miệng phun ngôn ngữ của loài người: "Huynh đệ, đây là địa bàn của bạn tôi, tuy rằng không biết ngươi là yêu gì, tới nơi này rồi thì phải tuân thủ quy củ ở đây, thức thời thì nhanh chóng chạy đi."
(?): 1 cân=0,5 kg, tức là con mèo này hơn 10kg đó cả nhà, ăn cho mập thây :)
Buck cũng không để ý đối phương cảnh cáo, ôn hòa nói: "Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, tới nơi này theo yêu cầu của chủ nhân, đến để chiếu cố cậu chủ nhỏ."
Hoa ca nhe răng, trên móng vuốt dâng lên một ngọn lửa màu đen, cái đuôi ngắn lại, trên lỗ tai dựng thẳng lên một dúm lông dài màu đen, đầu cúi thấp xuống, làm ra tư thế tấn công.
Yếu quái có con nhỏ, ý thức địa bàn càng thêm mạnh mẽ, Cố Giai Mính cũng không để yêu quái xa lạ tới gần nhà cậu, Hoa ca đương nhiên biết. Cố Giai Mính không ở đây, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ tốt thú con của cậu, còn có mấy cây thảo mộc ở đây.
Lão Buck nheo mắt, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, "Nguyên lai là một con linh miêu."
Lúc này, một thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên từ phía sau ông, "Ông nói chủ nhân, là Mặc Uẩn Tề sao?"
Cố Giai Mính đứng ở sau cách Buck ba bước , nghiêng đầu tinh tế đánh giá Buck, đáy mắt hiện lên vài phần nghi ngờ, "Người họ Mặc mấy người đều thích tới vào buổi tối sao?"
Trong lòng Buck cả kinh, căn bản không nhận thấy được Cố Giai Mính ở phía sau ông từ khi nào, cảm ứng linh khí thuần tịnh trên người Cố Giai Mính, sắc mặt hắn vốn nặng nề dần dần hòa hoãn. Chỉ có yêu quái chưa từng ăn thịt người, linh khí trên người mới có thể thuần khiết như vậy, từ phương diện này mà nói, người này hẳn rất thiện lương. Buck hơi cúi người, có lễ nói: "Tại hạ là Buck,xin chào phu nhân."
Phu nhân......
Khóe miệng Cố Giai Mính vừa kéo, liền xù lông, "Phi! Anh ta ăn của tôi uống của tôi ở của tôi , còn nuôi nhãi con của tôi, ông hẳn phải tôn xưng tôi một tiếng cô gia (?)!"
(?): thường được xưng hô với chồng của tiểu thư nhà đó :) , vì CGM lai giữa hiện đại và cổ đại, nên mình xin để nguyên nhé.
Sắc mặt Buck ngưng lại, sau đó tiếp tục lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Thực xin lỗi phu nhân tôn kính của tôi, chuyện này không phải tại hạ có thể quyết định."
Cố Giai Mính trợn trắng mắt, nghe lão quản gia nói vậy tự dưng thấy răng đau ghê. Cố Giai Mính cảm tạ chạy tới hỗ trợ Hoa ca, đáp ứng đối phương sẽ đáp lễ một rương thức ăn mèo, lúc này mới nói với Buck : "Ông đi theo tôi, bọn họ hẳn là chưa về."
Bây giờ vừa lúc 6 giờ, có lẽ Mặc Uẩn Tề đã đi đón nhãi con rồi.
Buck không nói một lời đi theo sau Cố Giai Mính, tận chức tận trách làm một quản gia đủ tư cách, không tự ti không kiêu ngạo, ôn hòa có lễ, vừa thấy đã biết trải qua huấn luyện quản gia nghiêm khắc , thật sự không giống yêu tinh!
Cố Giai Mính đi tới cửa, lấy chìa khóa mở cửa, vốn là nơi ở của hai ba con cậu, giờ lại thêm một người ngoài tiến vào, người ngoài này còn không phải nhân loại, Cố Giai Mính có chút mâu thuẫn, người và yêu cậu đều không tín nhiệm.
"Tôi rất tò mò, ông vì sao lại làm quản gia cho con người? Rồi còn đầu tóc bạc trắng này là sao?" Nhân lúc hai người kia chưa trở về, Cố Giai Mính tính toán thẩm vấn ông một hồi, một yêu quái không có tính an toàn, cậu sẽ không để Mặc Uẩn Tề lưu lại bên người.
Buck cười cười, "Khiến phu nhân chê cười, khi còn nhỏ cậu chủ đã cứu mạng tại hạ , tại hạ đã từng thề, sẽ dùng hết khả năng chiếu cố cậu chủ bình an vượt qua cả đời này. Người có sinh lão bệnh tử, tại hạ chẳng qua đang tuần theo tự nhiên, nên đầu mới bạc."
"Nếu Mặc Uẩn Tề vĩnh viễn không già thì sao?" Cố Giai Mính cảm thấy người này cũng rất thú vị, phương thức báo ân chính là làm quản gia cho người ta , "Trong khoảng thời gian ông không ở đây, Mặc Uẩn Tề đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Buck móc từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh, chắc chắn nói: "Tại hạ đã từng coi thử cho cậu chủ, cuộc đời này của ngài ấy đại phú đại quý , tới Hoa Quốc cũng sẽ không gặp nguy hiểm, ngược lại có thể đạt được hạt đào hoa."
Phi phi đào hoa! Cố Giai Mính trợn trắng mắt, rất bất mãn với cách nói kiểu này, bói toán không khác gì nã pháo, nghe thì thấy vang, không có tác dụng gì, đến Đổng Hân xem bói cho cậu cũng nói, mệnh tùy thời sẽ thay đổi, không có thứ gì là bất biến.
"Anh ấy tín nhiệm ông nhưng tôi không tin, ông lập một lời thề máu với tôi đi, chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, không thể có tí xíu tâm tư sai trái, nếu không sẽ hồn phi phách tán." Cố Giai Mính cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, thúc giục nói: "Hoặc là thề hoặc là đi, mau chọn đi."
Trông Cố Giai Mính có vẻ vô hại, nhưng lại dễ dàng nói ra bốn chữ "Hồn phi phách tán", lão Buck không thể không nhìn kỹ Cố Giai Mính một lần nữa, đến bây giờ ông vẫn không biết đây là yêu nào biến thành, càng không rõ Cố Giai Mính có bao nhiêu đạo hạnh, Buck cũng có vài phần kiêng kị với Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính ghé vào trên cửa sổ, nhìn thấy xe Mặc Uẩn Tề đã vào cửa, sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên! Có tin tôi tát một cái là ông văng ra ngoài không?"
Buck bất đắc dĩ cười cười, vì có thể lưu lại hoàn thành nhiệm vụ Mặc Uẩn Tề giao cho ông, lão Buck tỏ vẻ không sao cả lập lời thề máu, đáp ứng Cố Giai Mính sẽ thực lòng chăm sóc cho Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, sẽ không có ý niệm thương tổn hai người. Cũng không xung đột với nhiệm vụ trước đó của ông, lời thề này thể hiện lòng trung thành của ông, không khiến Cố Giai Mính nghi kỵ thêm thôi. Chỉ cần không trái với thề ước, thì sẽ ảnh hưởng xấu gì đến ông.
Cố Giai Mính nhìn thấy viên huyết châu bay tới lòng bàn tay mình, vừa lòng nắm lòng bàn tay, khóe miệng gợi lên đường cong tuyệt đẹp , một đôi mắt tinh xảo nhíu thành sợi mảnh, nhìn tựa như hồ ly nhỏ xảo trá: "Từ giờ trở đi ông chính là người hầu của nhà tôi, nhớ mỗi ngày phải quét tước phòng ốc một lần, một ngày ba bữa phải làm thật ngon, mỗi ngày phải dẫn con trai tôi đi giải sầu, còn phải nhớ nuôi nấng đám động vật nhỏ sau núi, tiền lương thì ông đòi Mặc Uẩn Tề ."
Buck nhẹ nhàng cười, tốt tính nói: "Vâng, phu nhân tôn kính của tôi."
Cố Giai Mính: "......" Phương thức nói chuyện kiểu này quả nhiên làm người răng đau!
Khi nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã xuống xe, trong nháy mắt mở cửa xe , cậu cảm nhận được Cố Giai Mính đã trở lại, chân vừa rơi xuống đất đã lôi kéo Mặc Uẩn Tề chạy vào nhà, "Ba đã trở về!"
Vừa chạy được vài bước, Mặc Trạch Dương lập tức cảm thấy không thích hợp, sao còn có một hơi thở của yêu khác?
Bé con đột nhiên nhăn mày lại, không chạy nữa, bước từng bước đi vào cửa nhà, chẳng lẽ là ba bé lúc ra ngoài dẫn về mẹ nhỏ cho bé ? Không thể nào! Phải chống lại mẹ nhỏ! Kiên quyết chống lại!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nắm tay cha bé, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm nói: "Cha yên tâm! Con sẽ làm chủ cho cha, con vĩnh viễn đứng về phía cha!"
Nói thật, Mặc tổng không hiểu lời bé có ý gì.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Giai Mính vui vẻ chạy đến cửa, muốn cho con trai một cú ôm nhiệt tình, "Nhãi con của ba ~"
Không nghĩ tới Mặc Trạch Dương hồi trước vừa thấy cậu đã nhào vào lòng, lần này rất lạnh lùng nâng lên một bàn tay, cự tuyệt Cố Giai Mính ôm, trước mắt chuyện quan trọng nhất là: "Ông ta là ai?"
Trong lòng Cố Giai Mính thật lạnh thật lạnh, theo bản năng nhìn Mặc Uẩn Tề, nhãi con nhà bọn họ làm sao vậy? Nó không yêu tôi nữa? Không hề thông cảm đến tâm tình của người ba