Editor: Gấu Lam
Nghỉ ngơi qua đi, Cố Giai Mính liền phát hiện ánh mắt Đặng Hưng nhìn cậu không đúng lắm, có hơi muốn nói cái gì lại không biết bắt đầu như thế nào , nghẹn đến mức rất khó chịu.
Cố Giai Mính nhìn trái phải, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn đi ỉ*? Không mang giấy vệ sinh?"
Đặng Hưng: "......"
Cố Giai Mính ngồi xổm xuống, móc ra một bịch giấy vệ sinh nhỏ từ trong giày, mấy đồng một bao loại này, cũng không biết đã giấu bao lâu, bao nilon đã hơi phai màu, cậu cẩn thận đưa cho Đặng Hưng, nói nhỏ: "Tôi cho anh, đi giải quyết đi."
Đặng Hưng: "......"
Hiện tại Cố Giai Mính đã thay đổi trường bào tay dài rườm rà tinh xảo, phiên phiên giai công tử biến thành hình tượng một quân sư giỏi giang, trong phim cho dù Chung Ly Thiều không có võ, cũng là tọa trấn phía sau, là nho tướng chỉ huy tác chiến , hiện tại ngọc quan vấn tóc, cổ tay áo thắt chặt, giơ tay nhấc chân lộ ra khí khái hào sảng anh hùng. Làm đối thủ một mất một còn trong bộ phim, nhân vật của Đặng Hưng cũng bị ánh sáng chói lóa của Chung Ly Thiều chèn ép đến độ từ trầm mặc đến biếи ŧɦái, rất nhiều lúc đều bị kỹ thuật diễn của Cố Giai Mính lôi kéo. Cố Giai Mính không để thời gian trở nên vô dụng, có thể kéo hắn nhập diễn rất nhanh, Đặng Hưng nhìn gương mặt sau khi trang điểm của Cố Giai Mính, vốn dĩ đã điều chỉnh tốt trạng thái, hiện tại bị hành động "Hảo tâm" của Cố Giai Mính phá công trong một giây.
Ai muốn đi ị ? Ai muốn mượn giấy vệ sinh của cậu hả?!
Cố Giai Mính có một khuôn mặt tuấn tú khiến ai cũng thán phục nhưng làm hắn rất không vừa mắt, thực nghiêm túc hỏi bạn có muốn đi ỉ* không, thật sự , không nỡ nhìn thẳng!
Lúc nói chuyện có thể nghĩ đến cảm giác của người khác không, có thể không làm thất vọng gương mặt này của cậu không?!
Mặt Đặng Hưng nghẹn đỏ, đối với hành động không theo lẽ thường của Cố Giai Mính nghẹn sắp nổi điên rồi.
Cố Giai Mính thực thiện lương đem giấy đưa cho Đặng Hưng, "Đừng khách khí, hôm nay tâm tình tôi tốt, rất vui lòng giúp đỡ anh, mau đi đi, đừng chậm trễ đóng phim."
Nói xong cậu ngửa đầu lên, ánh mắt nháy mắt biến đổi, thần kỹ một giây nhập diễn khiến ngực Đặng Hưng tựa như bị nhét vào một cục đá lớn, không đuổi kịp cậu! Dù có nỗ lực thế nào cũng không đuổi nổi!
Bị một người sau như Cố Giai Mính vượt qua, trong lòng Đặng Hưng vẫn luôn nghẹn một cục, dưới "Trọng áp" của Cố Giai Mính, bây giờ kỹ thuật diễn của hắn tiến quân thần tốc. Vốn dĩ tính toán nếu diễn người tốt không nổi, thì đóng vai ác tìm ra một lối tắt thử xem? Hiện tại hợp tác với Cố Giai Mính, mục tiêu này có lẽ không thực hiện được. Bây giờ hắn nhắc nhở Cố Giai Mính, nói chuyện cẩn thận, tâm phòng người không thể không có, có lẽ sẽ lấy được hảo cảm của đối phương, hòa nhập vào cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ. Dù gì cảm giác bị người khác bài xích cũng không dễ chịu.
Trong cái vòng này cần tài nguyên, càng cần nhân mạch. Cho dù trong nhà có tiền, hắn vẫn không thiệt tình lôi kéo cậu làm bạn bè, không có giao tình đồng hành thâm sâu.
Nhưng chính biểu hiện bây giờ của Cố Giai Mính, lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới Đặng Hưng, ghen ghét muốn nổi điên. Nếu tin tức này hắn muốn dùng để lăng xê , không phải không thể làm Cố Giai Mính ngột ngạt, thậm chí có thể tạo ra phiền toái rất lớn, hắn cũng không phải là kẻ phế vật như Lâm Thuần, hắn có gia có nghiệp có hậu đài.
Nhưng Cố Giai Mính nhìn hắn với ánh mắt sáng trong đưa giấy cho hắn, là thật sự muốn giúp hắn, Cố Giai Mính rất nhiều lần có thể khiến hắn biến mất khỏi giới , nhưng cậu không làm, ngược lại dùng cách trả thù của con nít, không đau không ngứa còn quang minh chính đại. Điều này làm cho lòng Đặng Hưng càng nghẹn muốn chết, cuối cùng là khờ thật hay là giả ngốc?
Chuyện tới bây giờ, Đặng Hưng đã bị Cố Giai Mính làm mơ màng.
Nhất niệm là Phật, nhất niệm là ma, cán cân trong lòng cũng ở lắc lư không ngừng.
Cố Giai Mính quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm xua xua tay, một giây thoát diễn, ý bảo: Có shit đừng nhịn, mau đi đi!
Đặng Hưng:!!!
————
Trong nhà Cố Giai Mính.
"Cha, con có thể ngủ trong phòng ba không?" Mặc Trạch Dương ôm gối đầu nhỏ của bé, mở cửa phòng Mặc Uẩn Tề, vẻ mặt ủy khuất, "Trong phòng ba có mùi của ba, con nhớ ba."
Mặc Uẩn Tề hít sâu một hơi, "Được."
Chỉ cần Mặc Trạch Dương lộ ra biểu tình như vậy, muốn gì hắn cũng cho.
Mặc Trạch Dương lập tức cười cong đôi mắt, lôi kéo góc áo Mặc Uẩn Tề đi ra bên ngoài, "Cha ngủ với con."
Nằm ở trên giường Cố Giai Mính , cảm thụ hơi thở của Cố Giai Mính, Mặc tiểu nhãi con hạnh phúc chui vào trong lòng Mặc Uẩn Tề, không thành thật dùng tay nhỏ đo với bả vai Mặc Uẩn Tề , cuối cùng thực nghiêm túc khoa tay múa chân một hồi: "Lớn hơn ba nhiều nhiều vậy nè."
"Ừ."
Tay nhỏ lại sờ bụng Mặc Uẩn Tề, "Bụng to hơn ba luôn."
Mặc tổng sửa đúng lời: "Là cơ bụng."
Tay nhỏ lại sờ xuống tiếp, bị Mặc tổng nhanh chóng bắt lấy tay nhỏ, "Mau ngủ."
Mặc Trạch Dương không thành thật lại sờ cánh tay cha bé, "Chỗ này cũng rộng hơn ba."
Mặc tổng tiếp tục sửa : "Là cứng."
Mặc Trạch Dương phiết miệng nhìn Mặc Uẩn Tề trong chốc lát, đột nhiên hừ một tiếng, quay đầu đưa lưng về phía Mặc Uẩn Tề, không vui.
Ba sẽ không bảo bé sai rồi!
Mặc tổng không biết mình lại làm gì không đúng: ▼_▼
————
Thứ hai, Mặc Trạch Dương cuối cùng cũng đi nhà trẻ,Mặc tổng dù thái sơn áp đỉnh mặt cũng không đổi sắc thế mà lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, có loại cảm giác như giải phóng .
Trước khi đến nhà trẻ , bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nhét hết nửa cặp đồ ăn vặt , trong đó có một bịch kẹo lớn.
Mặc Uẩn Tề nhắc nhở nói: "An nhiều kẹo sẽ bị hư răng ."
Mặc Trạch Dương phồng quai hàm, giống như một con sóc chuột miệng nhét đầy đồ ăn vặt , trừng lớn đôi mắt ủy khuất nhìn chằm chằm cha bé, động tác chậm chạp lấy kẹo ra rồi lại bỏ vào, giây tiếp theo tựa như sẽ khóc tới nơi.
Mặc cho ai bị loại ánh mắt này nhìn cũng sẽ không đành lòng, huống chi đây là đứa con không lớn lên bên cạnh mình bấy lâu, đáy lòng áy náy quấy phá, Mặc tổng mềm lòng, "...... Phần còn lại mang đi nhà trẻ, chia cho các bạn con."
Tròng mắt Mặc tiểu hồ ly vừa chuyển, giống như get được biện pháp đối phó với cha bé rồi!
Đừng nhìn Cố Giai Mính đau bé cưng bé, lúc bé phạm sai hoặc là nghĩ muốn món đồ gì, tính nguyên tắc của Cố Giai Mính rất mạnh, làm sai sẽ đánh mông bé, nhưng cha thì không đét mông bé!
Mặc Trạch Dương lạnh lợi hỏi: "Cha, nếu con làm sai chuyện, cha sẽ đánh mông con sao?"
Mặc Uẩn Tề rũ mắt, nghiêm túc bảo đảm nói: "Sẽ không."
Mục địch của đét cùng lắm là làm con cái nhớ kỹ sai lầm mình đã phạm, về sau sẽ không tái phạm mà thôi. Hắn có rất nhiều biện pháp có thể làm Mặc Trạch Dương nhớ kỹ cái sai của mình, căn bản không cần phải đét mông.
Mặc Trạch Dương nhận được hứa hẹn nhảy nhót ra khỏi cửa, vui vẻ không nhịn nổi, hoàn toàn không biết ý nghĩ trong nội tâm của cha bé.
Trên thực tế, Lão Mặc chung quy vẫn là Lão Mặc.
Ngồi ở trong xe, Mặc Trạch Dương cọ trong lòng ngực Mặc Uẩn Tề làm nũng, "Cha, con muốn ăn chocolate, ba đem hết chocolate của con đi rồi."
Thật vất vả cảm thụ tí thân mật của con trai, Mặc tổng bị đút canh mê hồn nghe thấy giọng nói nãi thanh nãi khí của Mặc Trạch Dương , suýt chút nữa đã đáp ứng rồi.
"Ba không cho con ăn chocolate, em ấy nói con ăn sẽ bị dị ứng." Nhớ tới Cố Giai Mính dặn dò, Mặc tổng nhẫn tâm cự tuyệt.
Mặc Trạch Dương bò xuống từ trong lòng Mặc tổng , đôi mắt nhỏ ghét bỏ: "Vậy mà ba lại sợ vợ!"
Mặc tổng: "......"
Chuyên gia nào đó nói con cái rất dễ dạy, nên đổi người!
Sau khi đưa Mặc Trạch Dương , Mặc tổng nói với thư ký Vương: "Đặt một hộp chocolate, đổi bìa ngoài thành kẹo bình thường."
"Vâng Mặc tổng." Thư ký Vương nghiêm túc ghi nhớ nhiệm vụ, khóe miệng khẽ giật, kỳ thật Tiểu Mặc tổng của chúng ta nói không sai.
————
Suốt một buổi sáng, Cố Giai Mính luôn cảm thấy Đặng Hưng nhìn cậu với ánh mắt kì cục, giữa trưa lúc ăn cơm cậu rốt cuộc không nhịn được, cầm hộp cơm đến bên cạnh Đặng Hưng , đi thẳng vào vấn đề: "Có phải anh có chuyện muốn nói với tôi không?"
Cảm giác của Cố Giai Mính rất nhạy bén, tuy rằng tính tình cậu khá thẳng, người lại đơn thuần, nhưng không ngốc, xác thực mà nói cậu biến thành bộ dạng không có thường thức như hiện tại, là vì cậu mất đi ký ức. Tuy nhiên sự nhạy bén của hồ ly vẫn còn, từ ánh mắt đầu tiên Đặng Hưng bắt đầu nhìn cậu, Cố Giai Mính đã biết đối phương có chuyện muốn nói. Giữa trưa hôm qua cậu cho rằng đối phương muốn đi ỉ*, hôm nay thì hiểu rồi hóa ra chuyện không phải như vậy.
Thật sự không thể lý giải tư duy của con người, muốn nói gì thì nói thẳng luôn được không, anh không nói sao tôi biết trong lòng anh nghĩ cái gì? Miệng rộng quá chính là dùng để câu thông đấy, anh cứ nín để cho người khác đoán, có mệt hay không?
Đặng Hưng nâng hộp cơm , vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người ngồi ở bên cạnh, một bộ tôi không thân với cậu, ánh mắt ghét bỏ tỏ vẻ cậu đừng xáp lại gần tôi.
Ánh mắt Cố Giai Mính cũng ghét bỏ như vậy, "Anh cho rằng tôi nguyện ý tới tìm anh à, anh vẫn luôn dùng ánh mắt táo bón nhìn tôi, tôi rất tâm mệt có được không?"
"Cậu......" Lúc ăn cơm bàn về táo bón làm gì!
Đặng Hưng hít sâu một hơi, làm tâm tình bình ổn lại, sờ một cái bánh bao cuộn, nhìn hoa văn thâm trầm nói: "Ngày hôm qua lúc cậu gọi điện thoại tôi đã nghe thấy, nếu không muốn bị ra ngoài công bố, về sau nhớ chú ý một chút."
Cuối cùng, cũng nói ra!
Đột nhiên Đặng Hưng cảm thấy ngực không nặng nề nữa, thì ra cảm giác "Phật" chiến thắng "Ma" chính là như thế, thì ra đối xử tốt với người khác trong lòng sẽ thoải mái như vậy, thì ra biểu đạt trắng ra cũng không phải rất khó. Giờ khắc này Đặng Hưng hiểu rõ, nếu hắn thật sự làm gì bất lợi với Cố Giai Mính, trong lòng hắn khẳng định sẽ bị xiềng xích trói buộc , lưng đeo cả đời, cho dù về sau hối hận rồi bồi thường, cũng sẽ không suиɠ sướиɠ giống như bây giờ
Người, quả nhiên không thể làm chuyện xấu!
Đặng Hưng thản nhiên nhìn về phía Cố Giai Mính, trong mắt đều là hạo nhiên chính khí!
Cố Giai Mính chớp chớp mắt, đột nhiên phụt một tiếng cười ra, "Tôi còn tưởng chuyện gì, ra là cái này."
Đặng Hưng nhăn lại mày, khó hiểu hỏi lại: "Chuyện như vậy chẳng lẽ là việc nhỏ sao? Đừng nhìn bây giờ cậu đang nổi, vạn nhất bi đưa ra ánh sáng người đầu tiên không tha cho cậu chính là fans!"
Fans Cố Giai Mính , mỗi ngày la hét sinh khỉ con cho cậu, fan bạn gái không lý trí chiếm phần lớn.
Cố Giai Mính cười lắc lắc đầu, "Loại chuyện này, thuận theo tự nhiên thôi, nghĩ xa như vậy làm gì." Nếu thật sự bị đưa ra ánh sáng, nên nhận cậu sẽ nhận, cậu sẽ không vì mất fan mà không nhận người nhà. Còn Mặc Uẩn Tề, hừ, người này căn bản không cần cậu lo lắng, ông chủ lớn luôn có rất nhiều biện pháp giải quyết chuyện khó .
Đặng Hưng cạn lời giật giật khóe miệng, xa? Đây rõ ràng là ở ngay trước mắt được không? Người này rốt cuộc có não không vậy?
Cố Giai Mính vô tâm vô phế bắt đầu ăn cơm, "Kỳ thật tôi biết anh nghe thấy được, tôi cũng biết anh sẽ không nói ra ngoài, không nghĩ tới tâm anh còn khá tốt tâm, trái lại nhắc nhở tôi."
Đặng Hưng ngược lại ngoài ý muốn, "Vì sao cậu cho rằng tôi sẽ không nói ra ngoài? Lấy gia thế của tôi, toi tìm mấy phòng làm việc đem chuyện này ra lăng xê , lập tức có thể đẩy cậu đến nơi đầu ngọn gió , cậu cũng không sợ hãi?"
"Sẽ không ," Con ngươi Cố Giai Mính thanh triệt dường như lắng đọng lại màu trà ở giữa, "Trực giác nói cho tôi biết, bản tính anh không xấu, chỉ hơi thiếu đánh tí."
Sắc mặt Đặng Hưng đỏ lên, nháy mắt giận dữ, "Chó má! Cậu mới thiếu đánh! Cậu không chỉ thiếu, cậu còn ngốc!"
Tôi mẹ nó thật sự nghĩ muốn chỉnh cậu đó, giờ cậu nói tin tưởng tôi, cậu có bị ngốc không! Đặng Hưng muốn nhảy dựng xốc bàn lên, không biết tức bản thân, hay là tức Cố Giai Mính, cảm giác này quá phức tạp quá vi diệu.
Cố Giai Mính thực nghiêm túc sửa lại suy nghĩ của đối phương, "Anh đừng tự ti như vậy, anh thật sự chỉ là thiếu đánh mà thôi, bản tính không tệ vậy đâu, nếu anh thật sự lòng lang dạ sói không có thuốc nào cứu được, tôi sẽ không chỉnh anh, mà trực tiếp đá anh ra khỏi vòng."
Đặng Hưng tức đến trừng mắt, vậy mà Cố Giai Mính lại chính miệng thừa nhận vẫn luôn chỉnh hắn!
Bọn họ quả nhiên không