Editor:Gấu Lam
HAPPY NEW YEAR!!!!????????????
Buổi sáng 7 giờ, Cố Giai Mính tắt đồng hồ báo thức, gian nan từ trên giường bò dậy, rửa mặt đánh răng làm cơm sáng.
Mặc Trạch Dương đang trong thời điểm yêu cầu dinh dưỡng phát triển thân thể, người lại nhỏ, dạ dày kiều nộn, bên ngoài bán thức ăn rất nhiều đều ăn không hết. Nhân loại trải qua nhiều năm phát triển tiến hóa, chỉ có mỹ thực vẫn luôn tiến bộ, chưa bao giờ bị siêu việt. Cho nên, Cố Giai Mính đối nấu nướng thập phần cảm thấy hứng thú, lại phi thường có thiên phú.
Yêu tinh cũng muốn ăn cơm, cho dù không đói bụng cũng muốn ăn, bởi vì ăn ngon!
Khi nghỉ ngơi cậu trước tiên nhéo không ít hoành thánh, đều đông ở trong tủ lạnh, buổi sáng hai cha con một người nấu một chén, đơn giản tiện lợi. Đem trước canh xương đã nấu tốt đảo tiến trong nồi, chờ canh nóng ném vào mười mấy hoành thánh, Cố Giai Mính ngáp một cái, chờ nấu không sai biệt lắm, lại thả tảo tía xé sợi cùng tép riu, cuối cùng bỏ vài giọt dầu mè, vải lên hành lá, tiên hương hương vị nháy mắt phiêu mãn toàn bộ phòng bếp, hoàn mỹ!
"Mùi vị thật thơm, tôi không thích rau xanh , cảm ơn." Tiếng nói trầm thấp ở cửa vang lên, Cố Giai Mính tay lạng quạng, đột nhiên nhớ tới, trong nhà có thêm một người.
Mặc Uẩn Tề ôm tay, nhẹ nhàng dựa vào cửa, nhìn cậu cứng đờ đứng tại chỗ, đáy mắt hiện lên vài phần ý cười khó có thể giấu, "Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng bữa cơm này phải đi công ty ăn, không nghĩ tới em thế nhưng sẽ nấu cơm."
Cố Giai Mính nhìn trên bàn nhỏ đã bày ra hai cái chén cho cho một lớn một nhỏ , đáy lòng cười lạnh, thế nhưng dùng thân phận ông chủ áp cậu! Nhân loại xảo trá ! Nói đến phân thượng, không hề làm một phần giống như không cho ông chủ mặt mũi! Thôi vậy coi như là trả nợ, ăn cơm của cậu, con trai sớm muộn gì cũng thuộc về cậu!
Cố Giai Mính lại lấy ra một cái chén lớn, trầm ngâm một chút lúc sau lại đổi thành tô lớn mà người bình thường dùng để đổ canh, loại đường kính miệng 30 centimet đấy!
Vì trả nợ, Cố tiểu yêu cũng rất man đua(?).
(?): chăm chỉ
"Ba ba! Con không mang được vớ!" Trên lầu truyền đến tiếng kêu nãi thanh nãi khí , sáng sớm liền trung khí mười phần.
Cố Giai Mính cũng không rảnh quản bé, "Mang không được thì dùng kính nhìn cho rõ, thật sự lại mang không được nữa thì chờ ba trong chốc lát mang cho con."
Mặc Uẩn Tề nghe thấy thanh âm kêu to, theo thanh âm đi vào phòng ngủ của Cố Giai Mính, đẩy cửa vừa nhìn, trên giường bé con trắng nõn đang cong eo, đem vớ thêu đầu gấu trúc tròng lên chân mình. Bởi vì vóc dáng quá nhỏ, cuộn thành một đoàn giống như viên thịt, bụng nhỏ thịt núc ních hoàn toàn trở ngại cánh tay ngắn cũn, chân cùng tay nhỏ cùng nhau nỗ lực, cũng chưa đem vớ tròng lên.
Mặc Uẩn Tề đi qua, ngồi xổm xuống đem vớ trong tay tiểu gia hỏa tiếp nhận , một tay bắt lấy gót chân nhỏ thịt đô đô , đem vớ đáng yêu mang vào, gót chân nhỏ, không lớn bằng lòng bàn tay hắn. Không thể nói lúc này đáy lòng là cảm giác gì, Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen bóng to tròn của tiểu gia hỏa, loại cảm giác huyết mạch tương liên này thực kỳ diệu, trong trí nhớ chưa từng cùng ai thân mật tiếp xúc với hắn, đột nhiên có một ngày phát hiện chính mình có một vị hôn thê, vị hôn thê còn nuôi nấng con hắn.
Ngồi ở trên giường Mặc Trạch Dương đĩnh đĩnh bụng, trừng đôi mắt đen bóng to nãi thanh nãi khí nói: "Tui sẽ bảo hộ ba ba tui! Ông đừng nghĩ lừa ba!"
Siêu hung, siêu khí phách!
Mặc Uẩn Tề nhìn đầu nấm nhỏ lộn xộn vì ngủ, mặt mày nhướng lên, nga?
"Tui sẽ không để ông lãnh tui đi, ông sẽ tìm mẹ kế cho tui, mẹ kế sẽ không cho tui ăn cơm, sẽ bắt tui dùng ván giặt lớn giặt quần áo trong sông băng, mùa đông áo bông sẽ không được nhồi bông, mùa hè mặc quần áo đến cổ." Mặc Trạch Dương dùng tay nhỏ khoa tay múa chân vị trí cổ, ót chỉ kém dán lên hai chữ "Cự tuyệt" , tóm lại cha hãy chết tâm đi, tui sẽ không đi theo ông!
Mặc Uẩn Tề đứng lên, sờ sờ đầu dưa nhỏ của con trai nhỏ, dở khóc dở cười nói: "Con trai nhỏ không cần nghĩ quá nhiều, muốn cha ôm con xuống dưới không?"
"Hừ!" Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương một chút cũng không bị thu mua, ngạo kiều quay đầu, ở trên giường lăn một cái lưu loát xuống giường, mang giày nhỏ của mình, dọn băng ghế đi toilet. Xi xi, rửa mặt, đánh răng, trừ bỏ bóp kem đánh răng quá nhiều, mặt khác đều siêu hoàn mỹ.
Sau khi rửa mặt xong bé con ngẩng đầu ưỡn ngực soi gương, thở dài, cái diện mạo này, thật sự lớn lên không được như mong muốn.
Do cha nó, xấu!
Một nhà ba người ngồi ở nhà ăn ăn cơm sáng, Cố Giai Mính ngồi xổm đem bát canh to để trước người Mặc Uẩn Tề: Ăn đi!
Mặc Uẩn Tề: "......"
Mặc tổng cùng bữa sáng tình yêu bữa sáng và dạ dày của mình bồi hồi nửa phút, cuối cùng lựa chọn cái trước, làm một đại tổng tài công ty đa quốc gia từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lần đầu tiên ăn cơm sáng ăn đến căng.
Quan trọng là, cơm sáng là một tô hoành thánh ở nhà!
Nhân sinh mà, thật là khó có thể lường được!
————
Ăn uống no đủ, Cố Giai Mính cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, mặc áo khoác chuẩn bị đưa Mặc Trạch Dương đi nhà trẻ. Bé con đã tự đeo cặp sách nhỏ trên lưng mình , đứng ở huyền quan trước cái gương lớn sửa sang lại kiểu tóc, chuyển một vòng nhìn xem trên người mình có chỗ nào không hoàn mỹ không, lại chuyển một vòng nhìn xem kiểu tóc có loạn không.
"Đừng xú mỹ nữa, bị muộn rồi." Cố Giai Mính ghét bỏ, cái tật xấu xú mỹ này tuyệt đối không theo cậu, do cha nó!
Không tốt đều là do cha nó!
Mặc Uẩn Tề xách theo túi xách của mình, nhìn nhìn thời gian, "Nếu em không thuận tiện, tôi đưa con đi, tài xế đã ở bên ngoài."
Cố Giai Mính công nhận cái mặt độ nhận biết siêu cao này chỉ cần trước mặt người khác lộ diện, tuyệt đối có thể khiến cho người khác chú ý, không nói tin tức chưa kết hôn mà có con thả ra , không tới nửa giờ, là có thể chiếm toàn bộ đầu đề mặt bìa giải trí.
Mặc tổng hảo tâm làm việc, ở trong mạch não của phi nhân loại Cố Giai Mính dạo qua một vòng, tự động biến đen, Cố tiểu yêu siêu lạnh nhạt cự tuyệt đối phương: "Không cần!" Hết thảy hành vi đoạt con trai đều phải bị bóp chết từ trong nôi, kiên quyết không cho phép hai cha con bọn họ một chỗ, phòng cháy phòng trộm phòng cha nó!
Lúc ăn cơm còn nhiệt tình khuyên hắn ăn nhiều một chút, chén còn chưa rửa liền trở mặt, bị cự tuyệt Mặc tổng cũng không cần phải nhiều lời nữa, ra cửa lên xe, dựa vào ghế dựa bất đắc dĩ xoa xoa dạ dày của mình.
Tính cách thiện biến(?) , làm hắn sờ không được đầu óc.
(?): Biến hóa quá nhiều.
Bất quá hiện tại khiến cho hắn khó chịu, là dạ dày hắn.
Cố Giai Mính nắm tay nhỏ của Mặc Trạch Dương, đứng ở bên cửa sổ nhìn xe Mặc Uẩn Tề rời đi, trực tiếp làm một cái súc địa thành thốn thuật, thuấn di đến cửa nhà trẻ. Mỗi người phải có trách nhiệm tiết kiệm năng lượng giảm khí thải , hình thức yêu tinh bọn họ đi ra ngoài một chút cũng không giống nhân loại!
Siêu, tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường!
————
Tới cửa nhà trẻ của Mặc Trạch Dương, Cố Giai Mính sửa sang lại quần áo cho Mặc Trạch Dương,