Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Mỗ yêu: Tiểu hồ ly, làm bạn lữ của ta!


trước sau

Editor: Gấu Lam

Mặc tổng bên này, bởi vì động tác vừa rồi, đoàn sương đen đó lao ra ngoài sau đó xoay lại, cũng ý thức được Mặc Uẩn Tề chỉ mượn dùng ngoại lực mà thôi, ngay sau đó lại thét chói tai vọt lại đây, mặt nạ khuôn mặt cười gian, đã biến thành biểu tình dữ tợn, giống một ác quỷ cười nịnh nọt, lại lần nữa nhào về phía Mặc Uẩn Tề.

Mặc Uẩn Tề nhắm ngay vị trị giữa mày yêu quái, đôi mắt không chớp bang bang hai súng, viên đạn phía trước tựa như có một chiếc lá mỏng trong suốt, trực tiếp bắn sương đen bay ra ngoài.

Lại là hai tiếng súng vang lên từ xe sau, người phụ trách bảo hộ Mặc Uẩn Tề rốt cuộc đuổi tới. Cùng tới với bọn họ, còn có người của Bộ quản lý đặc biệt.

Khi Mặc Uẩn Tề nhận thấy không đúng đã gửi tín hiệu cho Bộ quản lý đặc biệt, chẳng qua tới có hơi trễ, mười lăm phút. Mặc tổng nhìn thời gian, bất mãn chậc một tiếng, nếu là thủ hạ của hắn, hắn chắc chắn sẽ trừ tiền lương của bọn họ.

Những bảo tiêu đó của hắn cũng nên đổi, người thường không thể dùng.

Lúc này cảnh sắc ngoài cửa sổ thay đổi, sớm đã không phải khung cảnh quen thuộc mỗi khi hắn về nhà, tuy rằng đường lộ còn tính bình thường, nhưng hai bên đều là cảnh chưa từng thấy qua, rất giống vùng hoang vu dã ngoại.

Viên đạn đặc biệt quả thật tạo thành thương tổn nhất định với bóng đen, bóng đen lại lần nữa thét chói tai nhào tới, lần này hiển nhiên đã phát điên. Người của Bộ quản lý đang muốn lên, đúng lúc này, một bóng dáng màu lam đột nhiên xuất hiện ở đỉnh xe, một đôi dép lê đầu gấu trúc to tướng hắc bạch phân minh không chút khách khí đạp qua, không biết cậu dùng sức mạnh bao lớn, bóng đen đó nháy mắt bị đá ra xa mười mấy mét, mặt đất xuất hiện một hố sâu đen hun hút.

Cố Giai Mính mở cửa xe, ném Mặc Trạch Dương vào trong lòng ngực Mặc Uẩn Tề, người đã tới bên cạnh hố to. Cậu duỗi tay cào vào trong hư không, cào ra một món đồ bao phủ bởi yêu khí màu đen, đường kính thứ này chừng hai mét hơn, cả người đều là lông tóc đen tuyền, Cố Giai Mính bắt lấy nó, tựa như quăng kẹo cao su xuống đất, khiến yêu quái hung hăng ngã trên mặt đất, lại đập ra một cái hố sâu trên mặt đất.

Cố tiểu yêu không đổi sắc mặt lại lần nữa túm lông tóc nó lên, ngay sau đó lại phanh một tiếng đập trên mặt đất, trên mặt đất lại thêm một cái hố sâu!

Con yêu đó hoàn toàn không có lực đánh trả, vẫn luôn bị xách lên, đập bẹp xuống, sau hai tiếng hét chi chi bị chân Cố Giai Mính dẫm lên đầu, sợ tới mức ngay cả kêu cũng không dám kêu, Cố tiểu yêu một chân dẫm lên, hai tay giống như xé tờ giấy, xé yêu khí bao phủ ở người đối phương, rốt cuộc tìm được cái đầu, nhảy lên nhấc chân đá!

Đá yêu hay nói đúng hơn là đá mặt!

"Người của ta ngươi cũng dám động, có phải ngươi muốn chết hay không? Không biết hắn đã có chủ sao? Ngươi có ngu không vậy! Nói, ai cho ngươi lá gan! Còn dám không? Nói chuyện! Vì sao không nói lời nào!" Cố Giai Mính một chân lại một chân, vốn không cho con yêu đó cơ hội nói chuyện, nhìn dáng vẻ như muốn dẫm chết nó.

Quá hung tàn!

Anh em linh cẩu trộm đi theo phía sau nhìn lén bị động tác của Cố Giai Mính dọa ngốc, theo bản năng che quai hàm lại, cảm giác toàn thân đều bắt đầu đau.

Ba anh em linh cẩu theo "Mùi vị của Cố Giai Mính" tìm đến, không nghĩ tới nửa đường phát hiện là Mặc Uẩn Tề.

Cảm nhận được mùi vị nồng nặc của Cố hồ ly trên người Mặc tổng, ba anh em lập tức ảo não đấm mặt đất, lần này thất sách rồi, hai người bọn họ là quan hệ đó, mùi vị chắc chắn nồng.

Vì vãn hồi ấn tượng tốt trong lòng lão đại tương lai, ba anh em quyết định đi theo xe Mặc Uẩn Tề tìm Cố Giai Mính, dù sao cũng sẽ tìm được, linh cẩu bọn họ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Ba anh em ẩn thân lặng lẽ đi theo sau xe Mặc tổng, tựa như ba con u linh. Đi theo đi theo ba anh em lập tức cảm thấy không thích hợp, yêu khí màu đen chung quanh kích động, ba anh em liếc nhau, đều thấy được sự ngưng trọng ở trong mắt nhau, linh khí trên người Mặc Uẩn Tề quá manh, tựa như một miếng bánh kem ngọt ngào, hấp dẫn những yêu quái không chịu quản chế ẩn giấu ở chỗ tối, lẽ ra muốn nhân cơ hội giúp một chút, xoát công lao ở trước mặt Cố Giai Mính ba anh em còn chưa động thủ, yêu quái đó đã bị Mặc tổng tát bay, ngay sau đó lại bị Cố Giai Mính đánh như vậy, ba con linh cẩu đều trợn tròn mắt.

Trình độ hung tàn của hai vợ chồng này không phân cao thấp!

Không chỉ có anh em linh cẩu bị dọa mơ màng, ngay cả người của bộ quản lý đặc biệt đặc đều bị bộ dáng hung ác của Cố Giai Mính chấn kinh rồi. Tư liệu của Cố Giai Mính biểu hiện, cậu chỉ là con hồ ly nhỏ, hồ ly có thể hung tàn như vậy hả?!

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề cong lên, trong nháy mắt Cố Giai Mính xông vào, liền giấu cây súng phòng thân của hắn, bây giờ Mặc tổng, chính là một nhân loại yếu ớt suy, không chịu nổi một kích, cực kỳ cần bảo hộ!

Hắn ôm Mặc Trạch Dương xuống xe, nhìn về phía Cố Giai Mính, Mặc Trạch Dương nhanh chóng nâng lên hai ngón tay nhỏ, thật cẩn thận che lại đôi mắt của cha bé, nhỏ giọng nói: "Ngày thường ba không như vậy, ba vẫn rất dịu dàng, chỉ có khi tức giận ba mới có thể đánh người, thật đó."

Cho nên ba tốt hơn những con dã hồ ly ở bên ngoài nhiều, ngàn vạn lần đừng đi tìm dã hồ li tinh!

Mặc Trạch Dương đang tận lực khuyên cha bé, vẫn là hồ ly nuôi trong nhà tốt.

Mặc Uẩn Tề buồn cười hôn hôn tay nhỏ của con trai, "Đúng vậy, em ấy là tốt nhất, con cũng là tốt nhất."

Mặc Trạch Dương nháy mắt liền vui vẻ, thậm chí biến ra cái đuôi lắc lắc.

Mặc tổng ngẩn người, nghĩ đến bảo tiêu đi theo mình đều là người thường, nhanh nhét đuôi của con trai vào trong tay áo mình, nâng mông nhỏ của bé.

Bạn nhỏ Dương phản ứng lại dùng cái đuôi nhọn quét quét cánh tay cha bé, cười khanh khách xấu xa, "Cào cha ngứa nè, khì khì khì khì ~~"

Mặc Uẩn Tề bị chọc cười, thằng nhóc thúi này!

Mắt nhìn Cố Giai Mính sắp dẫm tiểu yêu đến hồn phi phách tán, người của Bộ đặc biệt mau chóng đuổi theo, người dẫn đầu hiển nhiên quen biết Cố Giai Mính, hắn cười ha hả ngăn lại cậu: "Tiểu Cố tiểu Cố, giữ lại một hơi thở, trở về còn có chuyện muốn hỏi hắn nữa."

Lúc này Cố Giai Mính mới thu chân, dùng mũi chân đá tiểu yêu quái đã lộ nguyên hình, đá nó qua rồi nói với người đàn ông trung niên. Cố Giai Mính rất không vui, "Tập kích nhân loại là trọng tội, theo lý tôi đánh chết nó cũng không sao cả, lần này tôi cho anh mặt mũi, lần sau tới mau chút." Nói tới đây, Cố Giai Mính đột nhiên nhớ tới, hung dữ hỏi con yêu lớn lên giống như con tinh tinh lớn, "Hôm trước đưa hoa cho anh ấy có phải ngươi hay không?"

Con yêu bị Cố Giai Mính đánh thảm như vậy, hiện giờ thấy cậu sợ đến suýt ngất đi rồi, nhìn ra sau này thấy cậu cũng có bóng ma tâm lý, vừa nghe thấy hỏi chuyện sợ tới mức điên cuồng lắc đầu.

Cố Giai Mính híp mắt cảm thụ hơi thở trên người tiểu yêu này, phát hiện thật sự không phải nó, đạo hạnh của yêu tinh đó hẳn cao hơn nhiều con yêu nhỏ này. Cố Giai Mính quét một vòng, ẩn ẩn cảm nhận được ba hơi thở quen thuộc, sắc mặt lập tức xụ xuống, thân hình nhoáng lên, nhấc chân đá, từ sau xe đá ra ba người.

Thế mà vẫn còn, dọn chung thôi!

"Lão đại!"

"Lão đại!"

"Lão đại!"

Ba anh em linh cẩu mau lẹ bò dậy, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Giai Mính, muốn bái đỉnh núi, bái đại lão!

Cố Giai Mính nhìn ba khuôn mặt trước mắt, khóe miệng vừa kéo, sợ tới mức quay đầu chạy đến bên người Mặc Uẩn Tề, xấu cực!

Một tay Mặc Uẩn Tề ôm người lại đây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ba anh em theo đến đây, đôi mắt màu đen như giếng cổ không gợn sóng, thâm trầm nhìn bọn họ chằm chằm, cả người lộ ra không vui.

Ba anh em bị Mặc tổng hộ thê trấn trụ, khí thế của nhân loại này, còn mạnh hơn lão đại tiên nhiều.

Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo eo Cố Giai Mính, "Sao lại thế này?"

Cố Giai Mính ghét bỏ nói: "Chính là ba gã khốn đó chụp lén chúng ta, một hai phải nhận tôi là lão đại, anh mau đuổi bọn họ đi."

Mặc tổng ôm một lớn một nhỏ vào sát trong lòng ngực, trầm khuôn mặt nói với người quản lý đặc biệt: "Trước tiên đuổi bọn họ đi."

Người của Bộ quản lý vừa nghe, nhanh chóng đi chấp hành.

Cố Giai Mính ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Vì sao cái gì bọn họ cũng nghe lời anh?" Người của Bộ quản lý đặc biệt không chỉ có con người, mấy người tới cũng có yêu, sao yêu lại nghe lời Mặc Uẩn Tề? Vậy không bình thường!

Mặc Uẩn Tề cong cong môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Em còn không có nói với anh chuyện vừa rồi là như thế nào?"

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, ưỡn ngực, để mình thoạt nhìn cực kỳ hung, "Nhưng anh nhìn chuyện lần này đi! Tôi không giống người bình thường! Tôi còn có răng nanh, có đuôi to, hỏi anh có sợ không?!"

Mặc Trạch Dương cho cha bé một ánh mắt khuyến khích: Mau nói cha không sợ ba, mau nói cha yêu ba muốn chết, mau nói cha muốn sinh nhãi con với ba! Sinh mười ổ nhãi con! Một ổ ít nhất ba con!

Làm anh cả, bé đã chuẩn bị tốt dùng sợi len quấn bọn họ lên, mỗi ngày đều ở nhà chơi xe lửa nhỏ!

Mặc Uẩn Tề mỉm cười kề sát vào Cố Giai Mính, nhìn đôi mắt Cố Giai Mính, gằn từng chữ một nói: "Dù em là dạng gì, anh cũng yêu em."

Ngực Cố Giai Mính đột nhiên nhảy dựng, giống như là bị điện lưu hung hăng giật một cái, đồng thời tim đập nhanh, khiến cậu cảm giác như cả người đều bị những lời này làm ấm lòng. Nhìn thấy hành động khác thường vừa rồi của cậu, vận mà người này còn nói yêu cậu, nếu không bắt hắn về nhà nuôi, về sau cậu đi đâu tìm người đối tốt với cậu như vậy?

Cố Giai Mính suýt muốn buột miệng thốt ra bí mật lớn nhất, thậm chí có

xúc động biến thành nguyên thân để Mặc Uẩn Tề xem, nhưng ở đây nhiều người, Cố Giai Mính vẫn kiềm chế sự xúc động của mình.

Không cho người khác xem cái đuôi, mười cái đuôi thấy thế nào cũng không bình thường đâu, kiên quyết không chọc phiền toái cho mình. Ở trên chuyện này, Cố tiểu yêu vô cùng nhạy bén, năng lực cảm nhận nguy hiểm vượt mức bình thường, về nhà lại nói!

Lúc này, một chiếc màu đen Hãn Mã từ nơi xa lái lại đây, dáng xe đồ sộ bay nhanh qua, khiến cho mọi người theo bản năng liếc nhìn nhiều một cái, Cố Giai Mính từ rất xa thấy bảng số xe kia, cuống quít lôi kéo Mặc Uẩn Tề chạy nhanh đi, "Chúng ta mau về nhà!"

Mặc tổng nheo mắt, ngửi được mùi vị không giống bình thường.

Người của Bộ quản lý đặc biệt thấy tư thế của một nhà ba người thế này, cũng có hơi cạn lời, vốn muốn thương lượng chuyện bảo tiêu với Mặc Uẩn Tề một chút, dựa theo quy định, ký ức của bọn họ phải xóa đi. Lại nhìn Cố Giai Mính, lúc đánh nhau khiến tất cả mọi người không tới gần được, bây giờ biến thành yêu tinh nhỏ nhát gan, nhắm thẳng vào trong lòng ngực Mặc Uẩn Tề. Hiện Mặc tổng ôm đứa nhỏ, ôm đứa lớn, thấy thế nào cũng rất không dễ dàng, ánh mắt yêu tinh khác nhìn hắn đều có chút đồng tình, một nhân loại, nuôi hai con yêu tinh nhỏ không bớt lo.

Mắt thấy Cố Giai Mính cuống quít đẩy Mặc Uẩn Tề vào trong xe, người của Bộ quản lý đặc biệt cũng không thể chờ nữa, nhanh nhanh chạy từ từ qua, quy quy củ củ nói: "Mặc tổng, bảo tiêu của ngài chúng ta cần phải mang về xóa ký ức."

Mặc Uẩn Tề gật đầu với người tới, "Dựa theo quy tắc của các người làm là được."

Cố Giai Mính nhìn trước mắt này một hỏi một đáp, trong óc tất cả đều là dấu hai chấm, gì tình huống?

Mặc Uẩn Tề ôm chặt eo Cố Giai Mính, bảo cậu tránh cũng không thể tránh, "Muốn biết tại sao lại như vậy không? Chúng ta về nhà rồi từ từ nói chuyện, lấy bí mật của em, trao đổi với anh."

Khi nói chuyện, người trên chiếc xe kia cũng đi tới trước mặt, một người đàn ông lực lưỡng thân cao hai mét nhảy từ phía trên xuống, lớn lên không quá đẹp trai, nhưng vừa nhìn đã thấy khí chất rất man rất dương cương của đàn ông. Cả người Cố Giai Mính run lên, lôi kéo Mặc Uẩn Tề đi mất.

Từ ánh mắt đầu tiên khi đối phương xuống xe đã thấy Cố Giai Mính, đôi mắt nháy mắt sáng lên, lại thấy cái tay trên eo Cố Giai Mính, ánh mắt lập tức thay đổi. Ánh mắt hung ác lập tức tỏa ngay trên người nhân loại Mặc Uẩn Tề này, nháy mắt âm u, ẩn ẩn, còn có một mùi tanh của biển.

Cố Giai Mính vốn muốn tránh, vừa cảm thấy thái độ đối phương nhắm vào Mặc Uẩn Tề, lập tức không nhịn nữa, đồ không biết xấu hổ! Một lão yêu quái sống mấy ngàn năm, thế mà bắt nạt một nhân loại chỉ sống hơn ba mươi năm, nhân loại yếu ớt như vậy, lỡ như vỡ vụn thì làm sao bây giờ? Cố Giai Mính lo lắng nhìn sắc mặt của Mặc Uẩn Tề, thế nhưng phát hiện Mặc Uẩn Tề không hề chịu ảnh hưởng khi đối mặt với đối phương, biểu tình trong mắt bình thường vô dị, Mặc tổng đang dùng hành động thực tế tỏ vẻ: Miệt thị lớn nhất không phải khiêu khích, là làm lơ.

Mặc Uẩn Tề bình tĩnh như thế, Cố Giai Mính cũng bình tĩnh lại, hình như cũng không phải chuyện lớn gì.

Còn không phải là từng cầu yêu với cậu mấy lần thôi sao, cậu lại không đồng ý, sợ gì?

Cánh tay nhỏ của Mặc Trạch Dương ôm cổ cha bé, cho người đối diện một khiêu khích tự nhận là rất nặng nề: Ha hả! (`Д′)

"Được rồi, về nhà thôi." Mặc Uẩn Tề lôi kéo tay Cố Giai Mính, nhàn nhạt quét người trước mặt, quay đầu nhìn sang một bên, quản gia Buck đang chờ bọn họ ở bên đường, đi cùng còn có một người trẻ tuổi lớn lên rất đẹp, theo như thư ký Vương nói, đó là đội trưởng bảo tiêu của Mặc Uẩn Tề, hiện lộ vẻ mặt khổ qua sắc. Cố Giai Mính bắt đầu đồng tình với đối phương, xảy ra chuyện lớn như vậy bây giờ đội trưởng mới biết, nhất định phải trừ tiền lương, chứng minh ông chủ Mặc Uẩn Tề rất nghiêm khắc.

Mặc Trạch Dương vuốt trán cha bé "Vuốt lông", Lo lắng không thôi, ba từng nói qua, không thích đồ biển, càng không thích cá mặn."

"Cá mặn?" Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt của Mặc Trạch Dương, "Nói thế nào?"

"Cá mập hổ, chính là hàm ô ô......" Mặc Trạch Dương còn chưa nói xong, đã bị Cố Giai Mính che miệng lại, hung dữ trừng bé: "Không cho nói, nhãi con thúi!"

Mặc Trạch Dương bắt lấy tay ba bé, cố sức túm xuống, nghi hoặc nhìn Cố Giai Mính, "Không phải đã bảo khai rồi sao?"

Đã nói đến mức này, còn gì không thể nói?

Ở trong ý thức trong sáng của trẻ con, bây giờ lớp áo gì đó đã rớt sạch sẽ, thật ra cha bé cũng không phải nhân loại, sẽ không bán bọn họ đi, bây giờ không phải rất bình tĩnh dẫn bọn họ về nhà sao? Cha bé cũng không cần giấu nữa, còn không phải lo lắng ba bé không thích lông hồ ly đen sao, bé là lông trắng không phải được rồi hả, lại không đẻ ra hồ ly lông ngựa vằn, có gì có thể giấu nữa?

Một câu trẻ con của đứa nhỏ, lời nói ngây thơ nhất có thể đánh thẳng vào nhân tâm, Cố Giai Mính ngẫm lại cũng đúng, đã đến mức này, còn gì không thể khai, nếu sau khi khai ra đối phương không muốn ở chung với bọn họ, đi là được.

Cố Giai Mính banh mặt nhìn Mặc Uẩn Tề, trầm mặc mười mấy giây sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, a! Đi? Tưởng bở!

Nhân loại có thể nuôi hồ ly, cũng chưa từng nói hồ ly không thể nuôi nhân loại!

Trở về cậu liền chuẩn bị một cái lồng sắt lớn, bên trong bỏ chén nước với bát cơm, nếu Mặc Uẩn Tề dám đi, cậu lập tức nuôi hắn ở bên trong! Lại mua cọng dây xích, lâu lâu dẫn hắn ra ngoài đi dạo! Muốn chạy, không có cửa đâu!

Mặc Uẩn Tề nghiêng đầu vẫn luôn nhìn Cố Giai Mính tự mình chơi đổi sắc mặt, hắn cũng không biết Cố Giai Mính đang não bổ cái gì, tóm lại nhìn biểu tình, không nghĩ ra chuyện gì tốt đẹp đâu, Mặc tổng giơ tay nhéo sau cổ Cố Giai Mính, lôi kéo cậu qua bên người mình, cười nói: "Sao em đáng yêu thế nhỉ?"

Cố Giai Mính tức giận cắn một cái trên mặt Mặc Uẩn Tề, có chút nhãn lực hay không, không nhìn thấy người khác đang tức giận hả!

Cho anh nợ đó!

Mặc tổng vuốt dấu răng trên mặt, bình tĩnh móc di động ra, chụp ba cái.

Cố Giai Mính: "......"

Lên xe đi!

Cố Giai Mính túm cánh tay Mặc Uẩn Tề, nhét vào trong xe, một thanh âm đồn hậu kêu lên ở phía sau cậu: "Tiểu hồ ly! Trước tiên đừng đi!"

Cố Giai Mính tức giận quay đầu lại, nhe răng, lúc này tới quấy rối, nếu như bị thú hai chân Mặc Uẩn Tề hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Không biết nhân loại thú chân thú rất dễ xử trí theo cảm tính, vì tình tự sát sao? Ngươi có phải muốn bị đánh không?!

Nhân loại thú hai chân yếu ớt · Mặc tổng, chân dài mới vừa bước lên xe, lại lập tức thu về, đứng tại chỗ mặt vô biểu tình nhìn người tới, cực bình tĩnh!

Người nọ nhìn Mặc Uẩn Tề, đôi mắt dâng lên một tầng sát khí. Mặt hắn trầm xuống, giọng điệu cố gắng bình tĩnh, "Tiểu hồ ly, chuyện lần trước ta nói với ngươi, ngươi suy xét xong chưa?"

Cố Giai Mính nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"

Mỗi lần gặp mặt đều phải nói một vài chuyện lung tung rối loạn, Cố Giai Mính cũng không có tâm nghe, nói thật, Cố Giai Mính cũng không nhớ rõ đối phương từng nói chuyện nghiêm túc gì với cậu. Đối phương ở Bộ quản lý tốt xấu cũng là một nhân viên quản lý, Đổng Hân nói với cậu, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng xung đột với bọn họ, quan hệ giữa người và yêu đều rất phức tạp, xảy ra chuyện xử lý không tốt. Cho nên Cố Giai Mính cũng để lại chút mặt mũi cho đối phương, mỗi lần đối phương vừa nói với cậu thì cậu chạy. Không đánh hắn, giữ mặt mũi cho hắn!

Nói với Cố Giai Mính nhiều như vậy, Cố Giai Mính đều không để ở trong lòng, lần này đối phương cũng tức giận, hắn lạnh mặt nhắc nhở nói: "Chuyện làm bạn lữ của ta, ngươi suy xét thế nào?"

Mặc tổng híp mắt, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "A!"

Editor: Helu mọi người, tui đã trở về rồi đây!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện