Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Lão Mặc, xem em có mười cái đuôi nè!


trước sau

Editor: Gấu Lam

Vừa nghe người cao to đối diện muốn làm mẹ nhỏ của mình, Cố Giai Mính còn chưa kịp cự tuyệt, Mặc Trạch Dương đã không nhịn được, "Ta phi!" Giọng nói giòn giòn đầy sữa, siêu hung! Cự tuyệt mẹ nhỏ! Cự tuyệt cự tuyệt!

Mặc tổng nhẹ nhàng vuốt lưng con trai, vuốt lông cho con trai, sắc mặt bình tĩnh nhìn người đối diện, đánh giá một lần sau đó đột nhiên cười, giống như thấy được một chuyện nực cười, hắn nói với Cố Giai Mính: "Giai Mính, về nhà."

Cố Giai Mính nhanh chóng nghe lời đuổi theo, lúc này Mặc tổng tươi cười còn không bằng không cười, không biết vì sao, có hơi đáng sợ.

"Có ngon(?) thì đừng đi!" Người nọ vẫn không vui, lá rụng chung quanh đều bị dòng khí này chấn đến bay loạn, "Quyết đấu với ta! Thua rời khỏi!"

(?): 有种: có nghĩa là mạnh mẽ, táo bạo, nhưng nó cũng có nghĩa là có con, có "giống". :)))), nên câu sau của Mặc tổng như một lối chơi chữ đá xéo ấy.

Thói quen của yêu chính là người thắng làm vua, cường giả vi tôn, đánh một hồi liền biết ai thắng ai thua. Khi đoạt vợ cũng giống vậy, đánh thua thì kẹp chặt cái đuôi cút đi, thắng mới có bà xã!

Đáng tiếc, Mặc Uẩn Tề không phải yêu, hắn cũng không cần thiết đánh nhau với một con yêu. Hắn ôm Mặc Trạch Dương, nhàn nhạt nói: "Tôi có con hay không nhìn nó là biết."

Mặc Trạch Dương phối hợp làm mặt quỷ, nhìn bộ dáng nhỏ nhỏ này, vừa thấy là biết ruột rà, con của cha ruột!

Đối phương cũng lập tức bị nghẹn, bị phương thức biểu đạt "Có con" của Mặc tổng " làm nghẹn đến trừng mắt nhìn, rốt cuộc hiểu được, "Ngươi là người đàn ông trước kia của tiểu hồ ly?"

Mặc Trạch Dương: "Phi! Hiện tại cũng vậy!"

Mặc Uẩn Tề nhìn Cố Giai Mính, nghiêm túc nói: "Về sau cũng vậy."

Cố Giai Mính đẩy mặt hắn ra, đã tức tới vén tay áo, cái gã cao to não tàn này, dây dưa không dứt!

Mặc Uẩn Tề bật cười, ôm eo Cố Giai Mính kéo cậu qua, "Đừng quậy, về nhà."

"Không được!" Cố Giai Mính thật tức giận, con cá xấu quắc này quá không có mắt, nhất định phải đánh hắn một trận, để Mặc Uẩn Tề biết bọn họ thật sự không có quan hệ, xem, cậu vẫn có thể đánh hắn!

Mặc tổng bất đắc dĩ thò lại gần, hôn một cái ở ngoài miệng Cố Giai Mính, để cậu bình tĩnh.

Cố Giai Mính bị hôn đến xù lông, "Anh có chuyện thì nói! Không được hôn!"

Đánh người gì đó, đã quên rồi.

Mặc tổng nhân cơ hội nhét hồ ly bự xù lông lên xe, Cố Giai Mính còn muốn quậy, Mặc Uẩn Tề ấn đầu cậu xuống, nhẹ nhàng xoa xoa, mỉm cười nói: "Ngoan một chút, chừa chút mặt mũi cho người đàn ông của em."

Sắc mặt Cố Giai Mính lập tức liền biến thành màu hồng phấn, biệt nữu uốn éo mặt, hừ một tiếng, nhưng cũng coi như nghe lời, không hề ồn ào xuống xe.

Người đàn ông của em gì đó, phi! Rõ ràng là nhân loại được nuôi, cậy sủng mà kiêu!

Mặc Uẩn Tề lên xe, không liếc nhìn người nọ một cái, dùng bóng dáng biểu đạt mình là người yêu của hồ ly nhỏ cực kỳ coi rẻ người ngoài: Làm lơ mi!

Thấy xe Cố Giai Mính càng đi càng xa, đứng ở tại chỗ tức giận quát lên một cơn gió lốc, hắn tìm hơn một ngàn năm mới gặp được một yêu tinh linh khí sạch sẽ như vậy, từ  khi Cố Giai Mính vừa xuất hiện hắn đã theo dõi cậu, sao có thể từ bỏ đơn giản như vậy?!

————

Sau khi về đến nhà, Cố Giai Mính nhanh nhanh đóng cửa, đóng cửa sổ, sợ một chốc Mặc Uẩn Tề chạy.

Mặc tổng dù bận vẫn ung dung nhìn động tác của cậu, tiếp nhận nước Buck đưa tới, vừa uống vừa suy nghĩ Cố Giai Mính muốn làm gì, hình như không có ý muốn chạy trốn.

Sau khi Cố Giai Mính xác định đã chuẩn bị hoàn toàn xong, vèo lập tức dừng ở trước người Mặc Uẩn Tề, tốc độ nhanh lẹ tuyệt đối phi nhân loại, "Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tra hỏi của tôi chưa?" Cố Giai Mính giành lấy ly nước trong tay Mặc Uẩn Tề, tự mình ực một ngụm, nhìn nhìn đế ly, lại có lòng tốt đưa tới bên miệng Mặc Uẩn Tề, uống xong một ngụm cuối cùng, trả lại cho đối phương một lý do hoàn mỹ: "Uống ít thôi, trong chốc lát bị dọa cũng chảy ít nướƈ ŧıểυ."

Mặc Uẩn Tề nhịn cười, đứa nhỏ ngu ngốc này, sao đáng yêu thế?

"Em muốn nói cái gì với anh, có thể tới mức dọa ra nướƈ ŧıểυ chứ?" Mặc Uẩn Tề mỉm cười gõ gõ trán Cố Giai Mính, nhẹ nhàng dựa lưng sô pha, có cảm giác thả lỏng tâm trạng muốn nghe chuyện xưa dài.

Cố Giai Mính nhăn nhăn mày, không hài lòng với địa điểm này, "Không được, chúng ta về phòng nói!"

Lãnh địa động vật rất lớn, là nơi khiến cậu cảm thấy an toàn nhất, chỉ có chỗ ngủ, cho nên, Cố Giai Mính quyết định kéo Mặc tổng về chỗ ngủ của mình.

Mắt thấy Cố Giai Mính kéo Mặc Uẩn Tề lên lầu, quản gia Buck ôm lấy Mặc Trạch Dương chạy theo, cười nói: "Cậu chủ nhỏ, muốn chơi trò chơi nhỏ với tại hạ không?"

Mặc Trạch Dương cảm thấy hứng thú nhướng mày, vươn ngón trỏ quơ quơ, "Trước tiên, trò chơi người gỗ tôi không có hứng thú đâu."

"Vậy chúng ta không chơi người gỗ." Buck thức thời dỗ Mặc Trạch Dương đi, để bé đừng đi quấy rối.

Cố Giai Mính kéo Mặc Uẩn Tề về chỗ ngủ, phản ứng đầu tiên vẫn là đóng cửa sổ đóng cửa, Mặc tổng ngồi trên giường đã được dọn dẹp sạch, rất nghiêm túc đề nghị nói: "Bảo bối, muốn kéo màn không?"

Cố Giai Mính cảm thấy cũng đúng, rất phối hợp kéo lên.

Mặc Uẩn Tề thích thú đến mức chỉ muốn cười, nhưng bây giờ bộ dạng của Cố Giai Mính rất căng thẳng, hắn cười chắc chắn đối phương lại xù lông, vì đề tài này có thể thuận lợi tiến hành, Mặc tổng đành phải nhịn.

Cố Giai Mính hít sâu, kế tiếp, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!

Cố Giai Mính túm lấy hai tay Mặc Uẩn Tề, sợ hắn chạy, "Không phải anh nói dù tôi ra sao anh cũng muốn ở bên sao? Như bây giờ thì sao?"

Lời nói này vừa rớt xuống, Mặc Uẩn Tề liền thấy hai tay ấn ở trên cổ tay mình, biến thành hai móng vuốt nhỏ lông xù xù. Cố Giai Mính không có cơ hội nói bất cứ chuyện gì với Mặc Uẩn Tề, cứ như vậy hiện nguyên hình, nếu Mặc Uẩn Tề bị dọa, cậu lập tức bắt hắn lại, nhốt vào lồng sắt, cả đời cũng không cho hắn đi!

Đôi mắt Mặc Uẩn Tề co rụt lại, nhìn hồ ly lớn dài một 1 mét, tim đập không chịu khống chế rối loạn tiết tấu. Lúc này hồ ly trắng ngửa đầu, từ dưới hướng lên trên nhìn hắn, từ trong ánh mắt có thể thấy được Cố Giai Mính không khác bình thường, đôi mắt thanh thấu, thuần túy, không chứa một tia tạp chất, tựa như một viên đá pha lê xinh đẹp. Cái đuôi lông xù xù phía sau thuận theo rũ ở sau người, liếc mắt một cái, không đếm được có mấy cái, tựa như khoác một lớp áo choàng lông xù xù phía sau, da lông mang theo sắc tuyết ánh bạc, tựa như sa tanh, khiến người ta không khỏi muốn duỗi tay đi sờ.

Hình thái lúc này của Cố Giai Mính, biểu hiện cậu không phải một yêu tinh nhỏ mới vừa thành hình, thật sự, rất đẹp!

Mặc Uẩn Tề rũ mắt nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Giai Mính, khóe miệng hơi hơi cong lên, đột nhiên cúi đầu, ngửa đầu nhìn hồ ly nhỏ, thấy Cố Giai Mính đột nhiên trừng lớn đôi mắt, Mặc Uẩn Tề dịu dàng sờ sườn mặt lông lông của cậu, thâm tình nói: "Thích, em dạng gì anh cũng thích, đều muốn ở bên em mãi mãi. Cảm ơn em, nói bí mật lớn nhất này với anh."

Cố Giai Mính vẫn duy trì tư thế này, ngây ngốc nhìn người trước mặt, trừng lớn đôi mắt đã quên mất nên phản ứng thế nào. Nói hồi trước những điều cậu tính toán đều vô ích, cậu nghĩ rằng Mặc Uẩn Tề sẽ không thể chấp nhận, Mặc Uẩn Tề sẽ chạy trốn, cho dù có thể tiếp thu thế nào cũng phải biệt nữu mấy ngày mới có thể bình thường, cậu chưa từng nghĩ tới Mặc Uẩn Tề thấy dạng này của cậu vẫn sẽ thổ lộ thâm tình với cậu.

Vậy mà đối phương không sợ hãi? Khi thấy cậu đánh yêu quái với sức chiến đấu của phi nhân loại, thấy cậu hiện hình, vẫn như cũ muốn ở bên cậu mãi mãi, còn dám hôn cậu như bây giờ......

Hôn?!

Cuối cùng Cố Giai Mính cũng phản ứng lại, lỗ tai nháy mắt biến thành màu hồng phấn, lập tức rúc thành hơn nửa mét, giống như rút nhỏ là có thể thu nhỏ lại cảm giác tồn tại che giấu sự xấu hổ của mình, "Em đã như vậy anh còn hôn em, anh, anh...... Anh không sợ một miệng đầy lông sao?!"

"Chậc!" Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dáng sắp xù lông của cậu, giơ tay bế hai chân ngân hồ lên, ôm vào trong lòng ngực, lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ, hôn hôn cái trán của cậu, mỉm cười hỏi cậu: "Em nói anh có sợ không?"

Cố Giai Mính (⊙o⊙)!

Thế mà một chút cũng không sợ!

Cố Giai Mính hoàn toàn chấn kinh rồi, lúc trước cậu lăn lộn lâu như vậy, làm gì?

Khe hở lớn nhất giữa hai người bị lấp đầy, sau khi vứt bỏ ngụy trang, Cố Giai Mính lo lắng đề phòng hơn nửa năm, bây giờ rốt cuộc thả lỏng, ghé vào trong lòng ngực Mặc Uẩn Tề không muốn động, cái ôm ấp này quá ấm, quá dễ khiến cậu cảm thấy an toàn, tay miêu tả sống lưng

Uẩn Tề, đều có thể khiến cậu cảm thấy kiên định, loại cảm giác vuốt lông này...... Vuốt lông?!

"Chớ có sờ!" Cố Giai Mính lại xù lông, "Em không cho anh sờ em! Chỉ hỏi anh có sợ không, không sợ thì nói không sợ, anh sờ cái gì? Anh còn hôn em?" Hồ ly xù lông thật sự không dễ chọc, thậm chí nâng móng vuốt lên, muốn tát mặt Mặc Uẩn Tề. Tưởng tượng đến người trước mắt là nhân loại yếu ớt, Cố Giai Mính nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc buông móng vuốt xuống, tức giận cắn một cái ở trên cằm Mặc Uẩn Tề, lại chơi lưu manh, cắn anh!

"Tê!" Mặc Uẩn Tề cảm thấy trên cằm đau đớn, giơ tay sờ, trên tay ngoại trừ nước miếng còn có chút máu màu đỏ, Mặc tổng đành chịu nhìn hàm răng nhọn hoắc của Cố Giai Mính, nhóc ngu ngốc này, còn không biến về hình thái con người nữa.

"Ai nha!" Cố Giai Mính cũng bị sức lực của mình làm hoảng sợ, gương mặt đẹp của Mặc Uẩn Tề, lỡ như bị cậu cắn hỏng, đây là tội nghiệt bao lớn? Hồ ly nhỏ nhanh chóng thò lại gần, hai cái móng vuốt nâng mặt Mặc Uẩn Tề, vươn đầu lưỡi hồng nhạt, liếm liếm ở trên miệng vết thương. Hai vết máu nhợt nhạt, cứ như vậy với mắt thường có thể thấy được biến mất không còn, lúc này Cố Giai Mính mới yên tâm xuống, còn may, không có hỏng mặt!

Ngẩng đầu vừa thấy ánh mắt của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính lập tức ngượng ngùng gục lỗ tai xuống, hai cái móng vuốt ôm đầu, không nói chuyện nữa, cậu không phải cố ý.

"Được rồi, anh không có ý trách em, chúng ta nói về Trạch Dương đi." Mặc Uẩn Tề ôm cậu vào trong ngực, tiếp tục vuốt lông.

Xúc cảm của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương giống nhau, Mặc Trạch Dương vẫn là nhóc con hôi sữa, lông trên người là lông xù xù, vừa mềm vừa ấm, Cố Giai Mính chính là loại mượt mà giống sa tanh, sờ hai cái khiến người ta nghiện. Lúc này Mặc tổng có chút may mắn, may mắn Cố Giai Mính không cần hắn liếm mao, nếu không một lớn một nhỏ đều đủ làm hắn đau đầu.

Cố Giai Mính tức giận trợn trắng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, quyết định cho hắn tí mặt mũi, sờ đi sờ đi, xem ở việc anh không chạy trốn, cho anh sờ một lát, chỉ một lát mà thôi!

Cố Giai Mính thở sâu, "Thú con...... Thú con cũng là hồ ly nhỏ, em cũng không biết vì sao nó không giống những con yêu nửa người nửa yêu khác, nó rất hoàn mỹ kế thừa đặc điểm nhân loại của anh, cũng rất hoàn mỹ kế thừa yêu lực của em, nó vừa sinh ra là có thể duy trì hình người, sẽ dựa theo ý chí của mình tư do thay đổi hai loại hình thái, cũng không giống bán yêu chút nào." Nói tới đây, Cố Giai Mính cũng có hơi lo lắng, "Anh nói xem có một ngày nó có thể đột nhiên hiện di chứng không, đột nhiên sẽ không nói hoặc là sẽ không đi được thì sao!"

Tay Mặc Uẩn Tề dừng lại, dở khóc dở cười nói: "Em suy nghĩ nhiều, nó sẽ lớn lên rất khỏe mạnh."

Cố Giai Mính ngẫm lại con trai nhà mình đáng yêu như vậy, tự tin lập tức tràn đầy, bé sẽ lớn lên rất khỏe mạnh, bởi vì bé đáng yêu!

"Được, nói trao đổi mà, anh còn chưa nói cho em vì sao những người đó sẽ nghe lời anh?" Cố Giai Mính ấn đầu vai Mặc Uẩn Tề xuống, lập tức ấn ngã hắn, không nói rõ ràng thì không cho hắn đi.

Mặc tổng: "......"

Cái này nên giải thích thế nào?

Lời lừa gạt Mặc Trạch Dương hiển nhiên không thể thực hiện được với Cố Giai Mính, bởi vì Cố Giai Mính có thể nhìn ra hắn chính là người. Trầm ngâm một lát, Mặc tổng dùng phương thức thông tục dễ hiểu giải thích với Cố Giai Mính: "Anh tiêu tiền, mua một chức quan nhàn tản ở Bộ đó, thân phận giống như loài người cố vấn ngoài biên chế."

Cố Giai Mính: "......"

Này cũng được?!

"Không đúng, bên trong có một đám lão yêu quái rất bài ngoại, anh hối lộ bọn họ thế nào?" Cố Giai Mính dùng hai móng vuốt nâng mặt Mặc Uẩn Tề, móng vuốt lót vuốt nhỏ trảo như ẩn như hiện, tóm lại không nói được thì cào anh.

"Bởi vì......" Mặc tổng dừng một chút, đồng tình nói ra một sự thật: "Yêu tinh thiếu tiền."

Cố Giai Mính: "......" Thế nhưng không lời gì để nói!

Quả thật, người của Bộ quản lý nuôi rất nhiều yêu tinh nhỏ, trước khi yêu tinh nhỏ thành niên sẽ tiêu phí rất nhiều sức người sức của, càng cần rất nhiều tài lực, hơn nữa bên trên cố ý chèn ép yêu tinh, những lão yêu quái sĩ diện đó quả thật thiếu tiền.

Cố Giai Mính thở dài, mất mát hỏi: "Nói như vậy anh đã sớm biết thân phận của em?"

Mặc Uẩn Tề sờ đầu của cậu, "Không tính quá sớm, trước khi anh đưa xe RV cho em mới biết được."

Cho nên trên xe mới có nhiều hồ ly như vậy.

"Còn có, anh mua quyền quản lý em, bây giờ người giám hộ em là anh." Mặc tổng lấy ảnh chụp bản hiệp ước cho Cố Giai Mính xem, nói với cậu, em là của anh, sau này chạy đến đâu cũng không được.

Cả người Cố Giai Mính cứng đờ, trong đầu bão táp thô tục: Tôi triệt cả lò nhà anh!

Mặc tổng sờ sờ lông cậu, xúc cảm vuốt ve, khiến người ta yêu thích không buông tay, càng sờ càng muốn sờ.

Cố Giai Mính phản ứng lại một móng vuốt tát qua, uất ức lăn qua bên cạnh, vùi đầu dưới gối, không thể được, thật sự không thể được! Vậy mà cậu giống như thằng ngốc, diễn lâu như vậy ở trước mặt Mặc Uẩn Tề, đối phương đã sớm biết cậu không phải người, ngay cả quyền giám hộ cậu cũng mua, cậu còn đang lo lắng cái này lo lắng cái kia, thậm chí lo lắng Mặc Uẩn Tề sẽ bị cậu dọa chạy, bị đối phương biết rồi chẳng phải thật mất mặt sao?

Mặc Uẩn Tề mỉm cười vỗ vỗ cái mông bị lộ ra bên ngoài của Cố Giai Mính, bị Cố Giai Mính dùng cái đuôi phất một cái, với người nhạy cảm với con số như Mặc tổng, lòng lại tò mò đếm đuôi.

"Thế mà có mười cái!" Mặc tổng kinh ngạc cảm thán nói: "Bạch tuộc cũng không lợi hại bằng em!"

Cố Giai Mính: "......"

Nhân loại này dứt khoát cắn chết hắn nhé, giữ lại nuôi cũng không có nghĩa lý gì!

Mặc tổng cảm thấy rất hứng thú với bộ dáng hồ ly của Cố Giai Mính, bề ngoài vẫn tỏ vẻ rất đứng đắn, trên thực tế luôn thỉnh thoảng sờ ở trên người Cố Giai Mính một phen, còn vuốt đuôi Cố Giai Mính, một hai ba bốn năm sáu bảy......, vuốt từng cái.

Cố Giai Mính tức giận dùng đuôi đập trên mặt Mặc Uẩn Tề mấy lần, biến thành một ánh sáng trắng, chạy.

Mặc tổng đuổi theo vừa nhìn, Cố Giai Mính cũng không yên phận ở nhà, mà là trực tiếp đi ra ngoài. Thấy Mặc Trạch Dương chơi ở trong phòng khách, Mặc Uẩn Tề vốn đang lo lắng Cố Giai Mính chạy trốn, lúc này dứt khoát thả lỏng xuống, chỉ cần con trai ở đây, Cố Giai Mính đi không xa.

"Cha!" Mặc Trạch Dương giơ một bức vẽ chạy tới, ngẩng đầu chờ đợi hỏi: "Con muốn hỏi cha một câu rất nghiêm túc."

Mặc tổng nghĩ đến ánh mắt không đứng đắn của con yêu đó khi nhìn Cố Giai Mính, hơi hơi nheo mắt, hồ ly nhà hắn đáng yêu như vậy, người thích cậu hẳn không chỉ một người, Mặc tổng khẽ cười nói: "Thật trùng hợp, cha cũng có vấn đề muốn hỏi con."

Editor: Tung bông, đổi xưng hô rồi cả nhà!!!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện