Lâm Lộc hồi lâu cũng không động đậy.
Sốt nóng đến hôn hôn trầm trầm, Lâm Lộc chỉ cảm thấy cổ khô khan đến đau, khi thở dốc giống như có đao cứt qua yết hầu.
Khát quá....!
Trong tầm mắt mơ hồ, có thể thấy được bên góc tường có máy lọc nước, bên trong có nước ấm.
Uống xong, cảm giác sẽ tốt hơn một chút?
Miễn cưỡng đứng lên, lại là một trận choáng váng.
Tay chân nhũn ra, trước mắt cũng mờ mịt.
Lâm Lộc nỗ lực ổn định lại đôi tay run rẩy, vặn chốt mở.
Xẹt một tiếng, nước sôi nóng bỏng từ vòi nước lao ra.
Dòng nước đổ xuống không tính là mạnh, nhưng Lâm Lộc thật sự quá mệt mỏi.
Chỉ chút lực này cũng không sử dụng được.
Ly giấy trong tay không xong, rơi lạch cạch xuống đất.
Nước sôi xông thẳng tưới ở trên tay Lâm Lộc, lại rơi xuống mặt đất.
Nháy mắt bọt nước văng lên khắp nơi, khuếch tán thành từng hạt nước nhỏ, từng đợt khói trắng còn bay lên.
Thân mình Lâm Lộc mềm nhũn, ngã ở trên sàn nhà.
Đầu gối nện ở trên sàn, Lâm Lộc đau đến kêu ô một tiếng, lệ quang bắt đầu dâng lên.
Xương bánh chè đau đến xuyên tim, ủy khuất trong lòng lại càng trào ra.
Lâm Lộc suy yếu đến ngồi bò dậy không được, bàn tay chống trên vết nước nóng.
Tiếng nước vang lên xôn xao một lát, mới tự động dừng lại.
Lâm Lộc tận lực trốn tránh, nhưng cánh tay phải vẫn ướt một tảng lớn.
Chỗ cổ tay áo, lộ ra một vết bỏng trên cánh tay.
Giờ phút này trên làn da nhiễm một màu hồng phấn.
Một bọng nước lớn theo vết nước sôi, chậm rãi nổi lên.
Lâm Lộc nắm lấy cánh tay bị phỏng, nước mắt trong ánh mắt đảo quanh.
Đau quá.
Cũng rất ủy khuất.
Cậu rốt cuộc vì sao, phải chịu phần tội này?
Không biết quỳ bao lâu, nước nóng trên mặt đất đã lạnh dần.
Lại nghe thấy cạch một tiếng, khoá cửa từ bên ngoài mở ra.
"Lâm Lộc, tại sao cậu không bật đèn?"
Tiếng bước chân mang giày da thanh thúy truyền từ xa tới gần, đi qua trước cửa phòng hội nghị nhỏ, lại không dừng lại.
Giọng nói người đàn ông rất không kiên nhẫn.
"Người đâu? Lâm Lộc!"
......Là Ninh Trí Viễn.
......Hắn rốt cuộc đã trở lại a.
Lâm Lộc ngẩng đầu.
Cách lớp thủy tinh mờ ở phòng họp, nghe được hắn phanh một tiếng mở cửa văn phòng.
"Trốn đi đâu? Đáng chết, không phải kêu cậu ngoan ngoãn ở văn phòng chờ tôi sao?"
Ninh Trí Viễn lại lần nữa xuất hiện.
Tháo mở cúc áo, hung hăng ném âu phục ở một bên.
Đi được một nửa, lại chợt dừng bước chân.
Tựa hồ là ánh mắt liếc nhìn thấy Lâm Lộc.
Hắn nhíu mày, đi tới vài bước, mãnh mẽ đẩy cửa ra.
"Cậu quỳ trên mặt đất làm cái gì?"
Đột nhiên một trận khí lạnh ập vào trước mặt.
Ninh Trí Viễn chỉ mặc áo sơ mi cũng rùng mình lên.
"Còn không đứng dậy?......Kỳ quái, căn phòng này độ ấm tại sao thấp như vậy?"
Lâm Lộc há miệng thở dốc.
Bởi vì sốt cao, đôi môi khô khan nứt nẻ run động lại không phát ra thanh âm.
Yết hầu cậu đã hoàn toàn nghẹn lại.
Nhưng Ninh Trí Viễn căn bản không nhìn tình hình.
Hắn không kiên nhẫn bước đến gần, quát lớn một tiếng.
"Kêu cậu đứng lên, cậu không nghe sao? Đi ra ngoài ngây người một thời gian, là càng ngày càng tùy hứng! Khiến cho cậu chờ một lát mà thôi, đến nỗi bất mãn như vậy?"
Lời còn chưa dứt, một bàn tay bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo cậu từ trên mặt đất lên.
Trước mắt Lâm Lộc một trận choáng váng, ngã về hướng Ninh Trí Viễn.
Đập vào ngực hắn.
Ninh Trí Viễn theo bản năng ôm lấy cậu.
Cũng có thể cảm giác được nhiệt ý truyền đến, tựa hồ có chút không đúng.
Nhưng lập tức, Ninh Trí Viễn lại bị một việc khác hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.
"Sao lại thế này? Trên người dính nhiều nước như vậy! Còn có, tại sao còn ăn mặc vũ phục ghê tởm thế này, cọ tôi dính vết nước.
Không phải kêu cậu không được mặc nữa sao?"
"Đau......"
Tuy rằng cách ống tay áo, lại bị nắm ở vị trí cổ tay.
Chỗ bị phỏng kia nổi lên bọng nước, vài chỗ còn rách da ra.
Thịt non run rẩy lộ ở trong không khí, không chạm vào cũng đau đến xuyên tim.
Ninh Trí Viễn dùng sức nắm xuống như vậy, thân mình Lâm Lộc run lên, trong ánh mắt hiện lên một tầng nước mắt mờ mịt.
Khí âm mỏng manh.
Giọng nói quá nghẹn, căn bản không nghe rõ Lâm Lộc đang nói gì.
Nhưng Ninh Trí Viễn lại có thể nhìn hiểu cậu lắc đầu, còn có ý đồ đẩy mình ra.
Mới vừa thấy một trận không thuận mắt.
Hỏa khí Ninh Trí Viễn nổi lên bừng bừng.
"Đủ năng lực rồi có phải không? Đầu tiên là trốn đến nơi này, quỳ gối ở cái góc nhìn không thấy, chạm vào cậu một chút ra sức trả lại cho tôi sự khước từ! Lâm Lộc, lúc trước tôi đã từng nói với cậu, ta có thể chịu đựng cậu ngẫu nhiên làm nũng, nhưng cậu tốt nhất nên hiểu thân phận của mình! Cậu là đồ chơi tôi dưỡng để giải buồn! Cái này cũng không rõ, còn muốn học người khác mời sủng? Sẽ không sợ chọc tôi tức giận, vốn dĩ có thể vớt chỗ tốt cũng vớt không được!"
Lâm Lộc rũ đầu, không rên một tiếng.
Trong tay còn nắm chặt ly giấy mới nhặt lên.
Đầu ngón tay run nhè nhẹ, bóp ly nước đến thay đổi hình dạng.
"Buông tôi ra."
"Cậu nói cái gì?"
"Buông tôi ra, tôi cũng không phải phế vật......"
"Cậu không phải phế vật thì là cái gì?"
Lông mi Lâm Lộc run lên.
Cậu mở mắt ra, nhìn Ninh Trí Viễn chăm chú, lắc lắc đầu.
"Tôi không phải......"
Cố sức dùng giọng nói nghẹn ở cổ bài trừ nửa câu nói.
Trước sau như một, bị Ninh Trí Viễn thô bạo chặn lời.
"Chính cậu nói, cậu không phải phế vật là gì! Ngươi có thể làm cái gì? Ngay cả tên bảo an đầu heo cũng có thể kêu cậu quỳ xuống, ngươi còn có một chút tôn nghiêm nào hay không! Chút việc nhỏ này cũng......"
Rầm một tiếng.
Nửa ly nước từ đâu đưa lại đây, tưới lên toàn bộ đầu Ninh Trí Viễn.
"Tôi là con người a......Tôi không phải phế vật! Càng không phải đồ chơi của anh......Ninh tiên sinh, hiện tại anh nghe được chưa? Có thể buông tay tôi ra, để tôi đi rồi chứ?!"
Nửa ly nước trực tiếp đáp ở trên đầu Ninh Trí Viễn.
Đầu tóc luôn luôn không có chút cẩu thả rũ xuống, dưới ngọn tóc nước nhỏ xuống.
Bọt nước tử theo hình dáng cằm chảy xuống.
Lăn đến bên môi, Ninh Trí Viễn vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Nước không màu không vị, lại bị hắn chuyên chú nhấm nháp.
Đôi mắt nheo lại, đường viền hàm siết chặt.
Hắn cười.
Sau đó đột nhiên ra tay, một chưởng nắm trụ yết hầu Lâm Lộc! Một tay khóa cổ, đầu gối trực tiếp nhằm về phía bụng nhỏ, Lâm Lộc oa một tiếng cong eo lên, tiếp theo lưng ấn ở trên bàn hội nghị.
Nháy mắt trời đất quay cuồng, trước mắt choáng váng.
Tay hắn khóa ở yết hầu vẫn không buông ra, Lâm Lộc thở không nổi, tiếng hít thở thộ nặng cùng với huyệt thái dương đau giần giật, ở trong tai vù vù.
Ninh Trí Viễn nắm lấy hai tay Lâm Lộc, cưỡng bách cậu kề sát ở trên bàn, cánh tay bị kéo về sau người.
Khớp xương bả vai bị xoay lại, xương cốt cọ xát kêu lên tiếng vang nhỏ.
"Buông tôi ra! Ô......Ninh Trí Viễn, anh buông ra......!A!"
Ninh Trí Viễn cởi bỏ dây thắt lưng của mình, như rút ra một con rắn.
Mặt kim loại nặng nề đánh ở bên cạnh bàn, dây da rung lên trong không trung.
Động tác của Ninh Trí Viễn cực nhanh, dây lưng quấn lấy hai cổ tay Lâm Lộc, lại bị hung hăng buộc chặt.
Siết đến chặt như vậy.
Dây da như muốn tiến vào da thịt, ngón tay nhỏ dài run rẩy.
Máu không lưu thông, rất nhanh đầu ngón tay đã nổi lên màu xanh lá.
Ninh Trí Viễn túm lấy đầu tóc Lâm Lộc, cưỡng bách cậu nhìn mình.
Trên mặt còn dính nước chưa lau, theo đuôi lông mày nhỏ giọt xuống.
Ánh mắt hắn hung hãn, thần sắc lạnh lẽo.
"Tự mình hắt nước, liếm từng giọt từng giọt sạch sẽ cho tôi."
Lâm Lộc quay mặt đi, lại bị hắn bóp cằm xoay trở về.
"Tốt nhất cậu nên làm đi.
Bằng không, tôi dám cam đoan cậu sẽ hối hận."
Lâm Lộc nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn.
Cánh tay tràn đầy bọt nước, bị dây lưng siết lại ma sát, đau đến xuyên tim.
Đau đớn làm trán cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, làm sắc mặt cậu trắng bệch, cũng làm cậu đột nhiên thanh tỉnh.
"Liếm."
"......Không."
Lời còn chưa dứt, Ninh Trí Viễn đã kéo cà vạt xuống! Trực tiếp siết chặt yết hầu Lâm Lộc, kéo cậu về