"Như thế nào? Ninh tổng nói cái gì? Đáp ứng thả ngươi ra ngoài sao? Không có chứ?"
Thấy sắc mặt cậu khó coi, thư ký cực kỳ đắc ý.
"Thật đúng là tự xem trọng mình, ta đã sớm nói qua, Ninh tổng sao có thể để ý đến ngươi chứ! Ngươi vẫn nên thành thật đợi ở bên trong đi, đừng làm kiêu!"
Chửi khắc nghiệt một hồi, trong lòng thư ký cảm thấy thống khoái cực kỳ.
Cô cảm thấy tự mình đoán quả nhiên không tồi, Ninh Trí Viễn căn bản không xem trọng Lâm Lộc.
Nếu như vậy....!
Hừ huýt sáo, trên mặt thư ký mang theo đắc ý cười tươi, lấy điều khiển giảm xuống mười độ.
Như vậy thì tốt rồi.
Để cho cái tên tiện đồ vật Lâm Lộc kia ở bên trong đông lạnh, để kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay! Lần sau, hắn nên biết, ai là người tuyệt nhiên hắn không nên đắc tội.
.......Đương nhiên, cũng phải nói đời này hắn còn may mắn bước đến đỉnh tầng Ninh thị.
Đúng rồi, khóa cửa phòng họp lại.
Như vậy, hắn cũng không ra khỏi phòng họp được.
Bên trong cách âm tốt như vậy, nếu hắn có dùng sức gõ cửa, bên ngoài cũng chẳng ai nghe đến.
Cùng lắm như vậy là tốt nhất.
Miễn cho hắn đông lạnh tới nỗi không chịu nổi, lại chạy tới phá sự thanh nhàn của mình.
Thư ký trực ban làm xong tay chân, nhìn thoáng qua lịch trình của Ninh Trí Viễn, tiếp theo là mở cuộc họp.
Sau khi tan họp một giờ.
Dựa theo thói quen, trước kia hắn sẽ đều không xuất hiện.
......Cho nên trước đó mười phút, chỉnh nhiệt độ điều hoa lên cao lại là được.
Thiên y vô phùng, ai cũng không phát hiện.
Cứ cho là Lâm Lộc sẽ oán giận, cũng chẳng ai tin?
Thiên y vô phùng(天衣无缝): Áo trời không thấy đường may, ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở.
Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, v..v cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Rốt cuộc Ninh tổng cũng không để ý đến hắn mà.
Sau khi hạ thấp nhiệt độ, thư ký cô ý nghiêng tai xem tình hình.
Quả nhiên, không trong chốc lát, khu vực văn phòng quả nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa nặng nề.
Nhưng âm thanh kia quá nhỏ.
Nếu không phải cố ý nghiêng tai lắng nghe, ai cũng chẳng để ý đến.
Thư ký nhìn trái nhìn phải.
Nhưng nhân viên khác đang vội vàng làm việc.
Tiếng bàn phím và điện thoại vang lên, ai cũng không để ý điếng đập cửa mỏng manh này.
Thư ký cười.
Cô móc tai nghe ra nhét vào lỗ tai, cũng không nghe thấy âm thanh nặng nề kia nữa.
Cùng với nhạc trong tai, cô vui sướng là bắt đầu ca hát theo.
.............!
Điện thoại bị tắt, gọi lại nhưng không ai hỗ trợ nghe máy.
Ninh Trí Viễn người này, tại sao không nói lý như vậy? Trước kia sao mình không phát hiện ra?
Có lẽ bởi vì, từ trước hắn chịu ra lệnh cho mình, đều làm mình vô cùng hứng khởi.
Chưa nói đến vội vàng làm theo, còn lén nhìn sắc mặt hắn.
E sợ mình làm không tốt, chọc hắn không vui.
Nhưng hiện tại, Lâm Lộc cư nhiên không để ý đến việc Ninh Trí Viễn có vui hay không.
Cậu chỉ cảm thấy, mình đặc biệt không vui.
Trong phòng tựa hồ lạnh hơn.
Gió lạnh từ sau lưng thổi đến, bả vai Lâm Lộc cứng đờ, đầu cũng trở nên hôn hôn trầm trầm, thái dương trướng đau.
.....Tại sao đột nhiên lạnh như vậy?
Lâm Lộc thay đổi góc ngồi khác, gió không thổi đến cậu.
Nhưng không bao lâu, cậu liền cảm giác độ ấm còn ngày một giảm xuống.
Bọc áo khoác của Ninh Trí Viễn, nhưng hai chân bên ngoài lạnh lẽo, hai khớp đầu gối lại sưng đến đau.
Thật là khó chịu....!
Lâm Lộc đứng lên, muốn đi mở cửa.
Lại không nghĩ rằng, cửa không một chút sứt mẻ.
"Có ý gì? Vì sao muốn khóa cửa! Các ngươi có ý gì? Vì sao lại giam tôi lại? Mở cửa! Thư ký tiểu thư! Cô có nghe không? Mở cửa cho tôi!"
Càng ngày càng dùng sức, đập đến cánh cửa thủy tinh trong phòng họp cũng có chút lay động, nắm tay cũng bầm tím.
Lâm Lộc ra một đầu mồ hôi, cậu tức điên, kêu đến khàn cả giọng.
"Các ngươi không nghe được sao? Mở cửa cho tôi! Ninh Trí Viễn! Có phải anh hay không? Ninh Trí Viễn! Là anh cho bọn họ nhốt tôi ở bên trong sao! Anh muốn làm gì, anh dựa vào cái gì! Thả tôi ra ngoài! Đồ khốn!"
"Khốn nạn...Thả tôi ra....Vì sao phải đối với tôi như vậy...."
Cậu rũ đầu, dựa vào cửa.
Lúc trước đập cửa ra mồ hôi, sớm đã lạnh lẽo dính ở trên người.
Mấy ngày nay kiếm tiền, đi làm không biết ngày đêm.
Vốn dĩ đã quá mức mệt nhọc, thân thể đều nhừ tử đến không thành bộ dáng.
Giờ phút này lại bị chà đạp như vậy.
những món nợ sức khỏe lúc trước đều kéo về đây.
Trận sốt này cao tới cực điểm, không chỉ nóng đến choáng váng đầu óc yết hầu đau, mà xương cốt khắp người cũng chịu trạng thái chung.
Gió lạnh tựa hồ lớn hơn nữa, trong phòng cũng lạnh hơn.
Lâm Lộc ôm lấy thân mình, cuộn ở cửa, như là một con chó nhỏ không nhà để về, run bần bật.
Rất nhanh, cậu liền sốt cao.
............!
Trong kho máy.
"Lời hắn nói đều là vô nghĩa, không cần nghe nữa.
A Hoan, theo quy tắc cũ."
"Vâng, Ninh ca!"
A Hoan kéo khóe miệng cười.
Hắn lấy ra một cây bút lông từ sau lưng.
Vừa chuẩn bị, hắn còn lải nhải nói.
"Đã lâu không làm nay, tay lão tử cũng có chút run....Ninh ca, anh nói vạn nhất chúng ta lấy mạng người, sẽ không đối với Ninh thị "tẩy trắng" này tạo thành điểm gì nguy hại chứ?"
"Yên tâm.
Nếu xảy ta chuyện, ta vĩnh viễn ra ra mặt thay các ngươi."
Ninh Trí Viễn liếc hắn một cái, A Hoan rất vui vẻ cười hắc hắc.
"Ninh ca, em biết mà, anh là thái tử gia của Ninh thị, khẳng định sẽ chống lưng cho anh em chúng ta.
Ninh ca, có những lời này của anh, mạng của anh em đây cũng vĩnh viễn là của anh!"
Vừa nói, hắn vừa cười với tên bảo an mập.
Thấy vẻ mặt tên bảo an sợ sệt, mồ hôi toát ra như mưa mùa hạ, hắn càng cười vui vẻ hơn.
"Cái này đã sợ rồi? Đừng kinh hãi, lát sau còn có thứ chơi vui hơn."
Nói xong, hắn chậm rãi liếm liếm răng.
"Các anh em, mở video."
Tiểu tử đằng sau lưng hắn đứng theo người lập tức mở video, hình ảnh lần nữa mở to lên, cuối cùng tập trung ở trên người Lâm Lộc.
Do phóng to nên chất lượng hình ảnh thô hơn.
Nhưng dấu chân cùng vết nước cà chua trên người Lâm Lộc, vẫn nhìn ra được hình dáng.
"Ta đi hỏi thăm qua, ngày đó chỉ có mình ngươi động thủ với vị Lâm tiên sinh này.
Ngươi thật ra là tên đầu heo nhưng thật ra rất có tình tri kỷ, đỡ làm ta phải lôi kéo một đám trở về gây phiền não....Nói đi, chân nào muốn đá a?"
A Hoan vừa nói nói, vừa dùng sức đè lại đầu tên bảo an, vẽ ký hiệu lên người hắn.
Dấu chân trên